Sau cú va chạm kia, Mộc Kỳ Sư Tử chao đảo vài bước, song cũng định hình được tình hình. Một số người từ sâu trong phòng chạy tới chỗ cô, hỏi han vài câu để xác định cô vẫn ổn. Đúng là Mộc Kỳ Sư Tử cô vẫn ổn, nhưng tâm trạng không hề ổn? Buổi đầu tiên đi tập kiểu quái gì vậy? Chưa gì đã bị bóng đập vào người? Không lẽ thành viên câu lạc bộ bóng rổ lại kém vậy à? Đến người với rổ còn không phân biệt nổi?
"Em gái, có sao không?" Một nữ sinh mặc trang phục bóng rổ vội vã chạy tới, gương mặt lo lắng. "Tên họ Thạch kia! Cậu ném bóng kiểu gì thế hả?!"
Mộc Kỳ Sư Tử xua tay mấy cái, song nhăn mặt nhìn ' tên họ Thạch' vừa được nữ sinh kia nhắc đến. Vốn định lớn tiếng dằn mặt cái con người vô ý thức kia, nhưng nhìn thấy người ta rồi thì đành ngậm ngùi nuốt hết vào trong bụng.
"Lại gặp rồi."
'Tên họ Thạch' trông thấy Mộc Kỳ Sư Tử, biểu cảm không chút thay đổi, dửng dưng cùng đám nam sinh còn lại đi tới chỗ cô.
"Trả bóng cho tôi!"
"Hả? Anh không biết là xin lỗi là gì đấy à?"
Mộc Kỳ Sư Tử cau mày tỏ vẻ khó chịu. Người vừa rồi không ai khác chính là Thạch Hải Thiên Yết, đàn anh nổi tiếng côn đồ ở trường mà cô vô tình bắt gặp rất nhiều gần đây. Mà lúc này, cô lại chẳng chút kiêng dè đi lớn tiếng với người ta.
Trước thái độ của Mộc Kỳ Sư Tử, Thạch Hải Thiên Yết chỉ xì một tiếng, song trực tiếp đoạt lấy quả bóng rổ quay trở lại vị trí trung tâm phòng thể chất, coi như hoàn toàn không có việc gì xảy ra.
"Này! Thái độ gì vậy hả!?"
"Bỏ đi em gái, mặc kệ cậu ta."
Ngay khi Mộc Kỳ Sư Tử định cứ thế lao lên tiếp tục đôi co với Thạch Hải Thiên Yết, nữ sinh kia đã kịp thời giữ cô lại. Động vào ai chứ, là Thạch Hải Thiên Yết thì không nên. Nhất là vào những ngày tâm trạng tên này đang tốt thì càng không nên gây chiến.
"Phải rồi em gái, em là ai vậy?"
"Là con nhỏ hôm trước đánh em!"
Chưa để Mộc Kỳ Sư Tử đáp lời nữ sinh kia, một giọng nam khác đã chen vào. Mà giọng nói này lại đặc biệt thu hút ánh nhìn của Sư Tử.
Nhìn tới người kia, Sư Tử lập tức xác định hôm nay chính là ngày đại xui xẻo của cô. Thạch Hải Thiên Yết thì như vong hồn bất tán xuất hiện mọi lúc ở trong ngày, nay còn thêm tên đàn em của hắn. GOD! Lần trước chính cô đã thẳng tay đánh nhau ở trong trường vì tên này lắm chuyện cản đường cô, giờ thế quái nào lại ở cùng câu lạc bộ?
***
Mộc Viên Ma Kết nhìn bó hoa mới trên mặt bàn học mà mệt mỏi thở dài một cái. Tại sao sau bao ngày yên ắng thì giờ hoa lại một lần nữa xuất hiện vậy? Không phải việc này đã được giải quyết rồi à?
"Sao vẫn còn hoa nữa?"
Hồ Thiên Bình cùng lúc bước vào lớp, nhìn thấy bó hoa mà cau mày. Lại cái gì nữa đây?
"Không phải hỏi cậu sao? Cậu rõ ràng đã.."
"Đúng là tôi đã dặn dò..."
"Vậy cậu gặp cậu ta để vứt đi à! Làm ơn đi! Dừng việc ấy lại! Chuyện của tôi, cậu không cần giải quyết giúp!"
Mộc Viên Ma Kết tức giận quát lớn, tay đập mạnh xuống bàn cái rầm. Có những chuyện , Hồ Thiên Bình làm thật sự khiến cô cảm thấy tức giận. Cho dù việc đó rất đỗi bình thường, nhưng kể từ sự việc lần đó, cô rất dễ nổi cáu với cậu, nhất là những chuyện này.
Trương Cự Giải vừa mới tới, bị âm thanh lớn do đập bàn của Ma Kết tạo ra mà giật mình, suýt nữa làm rơi chiếc hộp lớn mà mình đang bê.
"Ma Kết, có chuyện gì vậy?"
Trương Cự Giải lo lắng nhìn sang Thiên Bình và Ma Kết căng thẳng với nhau, hoàn cảnh này trước giờ cô chưa từng thấy qua. Thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?
Hồ Thiên Bình liếc nhìn Mộc Viên Ma Kết một lần nữa, song cũng bỏ về chỗ của mình. Cậu giờ và cô có phải là đang quá xung đột không? Cậu rõ ràng là chỉ muốn tốt cho cô, nhưng càng nói Mộc Viên Ma Kết lại càng khiến cậu cảm thấy khó chịu. Lúc này tốt nhất không nên nói thêm nhiều lời.
Mộc Viên Ma Kết thở hắt ra một cái, nhìn thấy Trương Cự Giải cũng bất đắc dĩ điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Lấy ra từ trong balo một xấp tài liệu có ghi "Kết quả" đưa cho Cự Giải.
"Cậu nếu gặp thầy Mộc thì đưa giúp tớ nhé."
Trương Cự Giải thấy Ma Kết tâm trạng như vậy cũng chẳng hỏi gì thêm, nếu đã nhờ thì cô làm thôi. Giữa Ma Kết và Thiên Bình có chuyện gì thì trước sau gì cũng có thể giải quyết được thôi mà. Vả lại hôm nay cô cũng định tới gặp Xử Nữ.
Giờ học đầu tiên kết thúc, Trương Cự Giải nhanh chóng rời khỏi lớp , còn mang theo chiếc hộp lớn, đi trên hành lang không khỏi va đập vào người khác. Khi đã ổn định đứng trước cửa phòng nghỉ giáo viên, cô mới gõ cửa, miệng gọi mấy chữ ' Xử Nữ lão sư'. Rất nhanh sau đó, cửa phòng giáo viên mở ra. Như thường lệ, tươi tắn nở nụ cười, nhưng người đầu tiên cô gặp không phải là Mộc Sơn Xử Nữ. Thấy người kia, nụ cười trên môi cô như cứng đờ lại, gượng gạo chào:
"Nhân Mã học tỷ.."
***
Sau một buổi sinh hoạt câu lạc bộ bóng rổ, Mộc Kỳ Sư Tử phần nào nắm được vấn đề xảy ra. Bằng một cách nào đó, 'đầu gấu' Thạch Hải Thiên Yết cùng đàn em của mình lại ở trọn trong câu lạc bộ. Và rất hay ho hơn là người hướng dẫn cô từ đầu tới cuối lại là tên 'đàn em' bị cô đánh hôm trước. Chị gái thân thiện đầu tiên ra hỏi thăm cô cũng chính là quản lí của câu lạc bộ , tên Kình Ngư. Kình Ngư kia có vẻ rất thân thiết với Thạch Hải Thiên Yết,hoàn toàn không chút khoảng cách với cậu, thậm chí còn ra hơi hướng đàn chị. Sư Tử được Kình Ngư phổ biến về nội quy và điều lệ, cũng không có gì quá đặc biệt. Việc đi tập không nhất thiết cần mang bóng riêng vì phòng thể chất có bóng phục vụ cho câu lạc bộ, đi tập thì phải đi đúng giờ, chỉ vậy. Nhắc tới bóng, rất hay, cô đi mượn bóng của Thiên Bình, thế quái nào lại là của Thạch Hải Thiên Yết, làm cô một màn cãi nhau với cậu trước tất cả các thành viên của câu lạc bộ, đã cãi nhau còn quê như vậy...
Cốc cốc...
Mới vừa tắm gội xong, Mộc Kỳ Sư Tử đã lại phải bước ra mở cửa.
"Sư Tử, Song Ngư có đó không?"
Phải rồi, gần đây Song Tử rất hay qua phòng cô với lí do kiếm học tỷ Vương Thiên Nhị Song Ngư. Nhưng mà lần nào cũng là cô ra mở cửa.
Lắc đầu, Vương Thiên Nhị Song Ngư cả ngày nay cô chưa gặp, đi đâu rồi nhỉ? Chắc là trung tâm rèn luyện đi? Song Ngư cũng đã từng kể với cô về việc mình tham gia một khoá học huấn luyện.
"Vậy à... "
Song Tử ậm ừ mấy tiếng song vẫn chưa rời đi.
" Câu lạc bộ của cậu thế nào? "
Tự nhiên Mộc Kỳ Sư Tử cảm thấy có chút kì lạ. Sao vấn đề này lại khiến Vũ Đại Song Tử quan tâm như vậy? Lịch tập của câu lạc bộ đến cả cậu ta cũng biết. Kì lạ.