Nhất Nhân Mã lảng vảng trong sân trường. Cuộc sống đại học cũng không khó khăn như cô tưởng tượng. Mỗi ngày lên lớp, nghe giảng rồi chuyển lớp song lại trở về. Có những môn làm cô cảm thấy chán nản, cũng chỉ lên lớp để điểm danh, ngoài ra tất cả đều để ngoài tai. Cô cũng được cho vào danh sách những sinh viên tham gia chuyến trao đổi sinh viên sắp tới với trường đại học nước ngoài nên giờ cô cũng cần củng cố thêm ngoại ngữ. Nhưng tiếc thay, việc tìm kiếm sách để phục vụ việc đó không dễ. Suy nghĩ một lát rồi cô lại quyết định tới Mộc Mộc. Trong thành phố này, nếu muốn tìm sách, chắc chắn là phải tới Mộc Mộc. Vì ở Mộc Mộc có một thư viện sách với kho tàng sách khổng lồ với đủ mọi lĩnh vực. Do đó, trong thời gian học tại Mộc Mộc, chưa một lần nào cô phải kiếm sách ở bên ngoài cả.
Vào tới thư viện, Nhân Mã chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi mới tiến sâu vào bên trong. Vẫn như mọi khi, thư viện của Mộc Mộc chỉ có lác đác vài người, mà phần lớn là người từ bên ngoài không phải học sinh của Mộc Mộc. Ba năm học ở trường, cô cũng biết một điều rằng: học sinh Mộc Mộc chỉ đổ xô tới thư viện trước mỗi kì kiểm tra để kiếm thêm tư liệu. Còn không chẳng ai muốn tới cả. Trừ phi là muốn tránh những thứ mang tên "thị phi" bên ngoài. Mộc Mộc tuy là trường cao trung danh tiếng nhưng cũng chẳng kém ai về chuyện thị phi. Trên diễn đàn của trường thì một tháng cũng phải tới hai đến ba vụ. Thị phi của Mộc Mộc cũng rất nhiều bởi ngày càng nhiều những gương mặt có tiếng vào trường, tiêu biểu là em trai hàng xóm, nam người mẫu mới nổi Vũ Đại Song Tử.
"Chị Nhân Mã." Đang tìm sách trên kệ, bỗng sau lưng cô vang lên giọng nam quen thuộc.
"Bảo Bình? Từ khi nào cậu lại xuống thư viện vậy?"
Thấy Bảo Bình, Nhân Mã tỏ vẻ ngạc nhiên. Bảo Bình chính là hậu bối của cô, khi trước cô còn học ở trường, vì có một số hoạt động chung mà mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn. Nhưng điều bất ngờ chính là sự xuất hiện của Bảo Bình tại thư viện. Vì cô biết rằng, Bảo Bình từ trước tới giờ chưa từng là người thích đọc sách.
"Em cũng không muốn." Bảo Bình cười một cái với cô, song lại bất đắc dĩ nhìn xuống đống sách mình đang ôm, kèm theo rất nhiều những cuộn giấy to nhỏ khác nhau. "Em đang là thành viên của Hội học sinh. Mà mấy việc thu thập thông tin này, mọi người đều dồn cho em."
"Để tôi giúp một tay." Nhân Mã nhìn bộ dạng chật vật của Bảo Bình cũng cảm thấy tội cho cậu. Cô cũng mới biết Bảo Bình nằm trong danh sách Hội học sinh năm nay, nhưng cũng không ngờ là cậu lại bị "bóc lột sức lao động" thế này.
Sau khi đã giúp Bảo Bình cầm ít đồ, Nhân Mã cùng cậu đem chúng tới một chiếc bàn ở gần đó. Bảo Bình kể cho cô một số chuyện, cũng giúp cô biết thêm được nhiều điều. Viêc gần đây đang chấn động Mộc Mộc chắc chắn chính là việc chuyển vào ở Kí Túc Xá. Việc này đúng là khiến cô bất ngờ, mấy ngày nay cô không gặp bác mình nên cũng chả hay gì cả. Điều đáng bất ngờ lại chính là quyết định để cho nam và nữ ở chung kí túc, điều kiện ăn ở cũng rất tốt.
"Chị Nhân Mã thì sao?"
"Chị?" Nhân Mã trở lại giá sách, kiếm thêm vài cuốn bổ trợ về ngôn ngữ.
"Sắp tới chị sẽ trao đổi sinh viên với bên Ý một thời gian nên cũng đang cần ôn luyện thêm về ngoại ngữ."
"Trường chị có chế độ trao đổi sinh viên à, thích thật. Em liệu có nên thi vào không? "
"Cậu mà lại đi theo chuyên nghành về Địa?"
"Không sao, miễn là đó là trường chị học."
***
Tiếng chuông reo báo hiệu giờ học kết thúc vừa vang lên, Kim Ngưu đã vội vàng chạy lên lau sạch bảng. Hôm nay chính là ngày chuyển tới ở kí túc xá, cô cần nhanh trực nhật xong để về lấy đồ chuyển sang. Hôm vừa rồi công bố danh sách phòng, Kim Ngưu còn cảm thấy hơi buồn. Buồn vì không được ở chung phòng với bạn mới - Mộc Kỳ Sư Tử. Nhưng cũng lại rất vui vì hai người còn lại của Ký túc lại là Trương Cự Giải - chị gái cô và Mộc Viên Ma Kết - hội phó Hội học sinh.
"Song Tử, nhanh lên đi! Tớ cần về nhà lấy thêm đồ nữa!"
"Gì? Không phải cậu bảo đã sắp xếp xong hết sao?" Song Tử vẫn không trở nên vội vã, chậm rãi kê lại bàn ghế.
"Đúng là vậy. Nhưng... Nhưng mà còn thiếu vài thứ! Cậu mau lên trở tớ về!"
Trương Kim Ngưu trở nên rất vồn vã, còn rất nhiều đồ trang điểm của cô chưa được cho vào hành lý mà. Chẳng qua cũng tại vì chị cô dùng xe để chở bạn, nếu không cô đã chả phải phiền tới Song Tử chở mình về.
***
Bạch Dương giúp Sư Tử mang đồ lên kí túc xá, song liền dẫn cô đi tham quan trường. Bạch Dương cậu chuyển đồ tới kí túc xá rất nhanh, phòng của cậu cũng chỉ có hai người, gồm cậu và thành viên Hội học sinh - Mao Bảo Bình. Cậu và Mao Bảo Bình cũng có quen biết vì khi trước Bảo Bình có là thành viên trong ban quản lý của câu lạc bộ Bơi Lội mà cậu tham gia. Nay Bảo Bình và cậu đều đã chuyển đồ lên phòng, nhưng cả hai lập tức cần rời đi nên đồ đạc vẫn chưa được sắp xếp mà chỉ được để ở góc phòng. Xong cậu liền chạy đi giúp Sư Tử chuyển đồ. Trước Sư Tử vừa mới trở lại nước, vẫn chỉ ở tạm nhà chung của anh em nhà họ Mộc đang thuê ở khu đất giá khá cao, mỗi tháng đều phải đóng tiền nên chuyển vào Ký túc xá cũng giúp cô đỡ một khoản phí. Đồ của Sư Tử cũng có khá nhiều nên cậu muốn giúp cô một tay. Sau khi chuyển đồ lên phòng cho Sư Tử, Bạch Dương dẫn cô đi tham quan trường. Mới nhập học vài ngày, Sư Tử vẫn chưa có thời gian tham quan trường. Ngoại trừ đường lên lớp và ra căng tin, cô hoàn toàn không biết đường.
"Này Dương, hình như huy hiệu của các khối khác nhau à?"
"Ừ. Huy hiệu của lớp mười một là xanh lá, mười hai là đỏ, còn huy hiệu của khối mười không có màu."
Bạch Dương đi một đoạn, rồi lại dừng lại nhìn sơ đồ trường. Nghĩ lại thì tại sao hồi đó cậu lại có thể nhìn sơ đồ mà tìm đường đi nhỉ, vì trường cậu quả thật thiết kế rất rối rắm.
Đi được nửa vòng trường, dừng lại ở căng tin, Bạch Dương bỗng nhận được cuộc gọi từ Song Tử. Tuy không biết là có chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu gấp gáp của cậu ta, cậu cũng đành phải tạm biệt Sư Tử để rời đi trước.
Sư Tử còn lại một mình thì nhìn lại tờ sơ đồ mà Bach Dương đưa cho mình, tiếp tục tự đi tham quan xung quanh. Chợt, cô để ý tới một lối đi nhỏ sau căng tin, trên sơ đồ cũng không có ghi lối đi này. Bản tính tò mò theo đó nổi lên, không nhanh không chậm liền đi thẳng vào. Nhưng cảnh tượng bên trong nó đập vào mắt cô lại chẳng tốt đẹp một tí nào. Bên trong, tầm chục nam sinh vẫn còn mặc đồng phục nằm rạp xuống đất, người kẻ nào cũng đầy rẫy vết thương. Mà nổi bật trong đó lại là một nam sinh đang đứng trân trân ở đó, trợn mắt:
"Ba giây, cút khỏi tầm mắt tôi!"