Sư Tử có chút hoảng hồn với cảnh tượng trước mắt mình, đặc biệt là với nam sinh người không nhiều thì cũng chả ít vết thương kia. Nhìn gương mặt điển trai kia của nam sinh, xém tí nữa là cô đã bị lừa tình rồi. Vừa hay, bị quát cho một câu tỉnh ngộ. Sư Tử cũng không phải kẻ ngu, lập tức rời khỏi nơi đó.
Còn lại nam sinh đó, cậu ngồi sụp xuống, dựa vào thân cây phía sau. Nhưng chả được bao lâu thì từ phía Sư Tử đi khuất vang lên tiếng ồn. Lại có việc gì nữa đây. Nghĩ một lúc, cậu liền đi ra phía đó. Cảnh tượng thật sự chẳng có gì là tốt đẹp cả, ít nhất là khá hơn chỗ vừa rồi của cậu.
"Đại... Đại ca..."
"Sao lại ra như vậy?"
Nam sinh ngồi xổm xuống nhìn một tên đang nằm dưới đất, mắt bị tím bầm một bên.
"Bọn em... Bọn em vừa tới đây, định xem đại ca thế nào thì thấy một con bé chạy ra, sợ là nó sẽ bép xép gì đó với giáo viên nên đã giữ nó lại, ai ngờ... ai ngờ lại bị nó đánh!"
Nam sinh đó suy nghĩ lại, bị một con bé đánh? Là con bé vừa nãy xông vào khi cậu vừa giải quyết lũ muốn gây sự kia à? Nhưng đám này bám theo cậu cũng đâu phải dạng dễ chơi, còn tới tận bốn đến năm tên mà vẫn có thể giải quyết tất cả?
"Nằm đó đi."
Nam sinh đó cũng chẳng muốn đi chỗ khác, hạ mình ngồi xuống ngay đó.
Chưa đầy năm phút sau, khi cậu đang định rời đi, Sư Tử bỗng nhiên lại xuất hiện trở lại. Tay còn cầm theo gì đó.
"Đại ca! Chính là con bé này!" Tên vừa rồi thấy Sư Tử thì ngồi bật dậy. "Này! Muốn cái gì nữa hả!?"
"Xì." Sư Tử chẹp miệng nhìn tên đó, song để thứ đồ mình vừa cầm xuống cạnh nam sinh kia, cẩn thận chọn lọc từ ngữ.
"Ban nãy tôi thấy cậu bị thương nên qua Y Tế xin gói băng. Còn lại cậu tự lo nhé."
"Này! Còn bọn tao thì sao!? Không phải là mày đánh sao?"
"Thì sao? Do ai mà mới bị thế ấy nhỉ?" Sư Tử nhíu mày.
"Là do mày đi vào đây!"
"Trường có luật cấm này nữa à? Sao chưa nghe qua? Nhưng mà đánh nhau thì chắc chắn là có cấm nhỉ?"
...
***
Song Tử đưa Kim Ngưu về tới nhà lấy đồ. Trong lúc đợi lúc đợi cô lấy đồ, cậu vô tình nhận ra một điều: chính là xe cậu đã hết xăng. Sớm để ý đã đi đổ xăng rồi. Mẹ nó! Hôm nay là ngày quái gì mà cậu lại đen đủi như vậy chứ? Đầu tiên là việc phải chuẩn bị cho buổi chụp hình đột xuất vào tối nay, khiến cậu không kịp sắp xếp lịch trình, rồi lại tới việc nhận được danh sách phòng nữa. Cớ làm sao lại xếp cậu ở với Hội trưởng Hội học sinh - Hồ Thiên Bình và cả thành viên được coi là cá biệt - Thạch Hải Thiên Yết nữa chứ? Giờ lại tới chuyện hết xăng, nếu không phải là gọi được cho Bạch Dương thì có phải là cậu phải chết chân ở đây và nghe cảm thán của Kim Ngưu hay không?
"Hây, Song Tử! Bất cẩn vậy?" Bạch Dương vừa đỗ xe gọn vào bên đường đã đi lại chỗ cậu đang đứng.
"Nhiều việc đến nỗi chẳng có thời gian để ý tới nữa rồi." Song Tử thở dài một cái, làm bộ mệt mỏi.
"À, ban nãy tôi thấy hai người Nhân Mã với Bảo Bình cùng đi với nhau từ thư viện đấy." Bạch Dương chợt nhớ ra chuyện. Khi cậu đi lấy xe, có ghé qua thư viện, thấy đàn anh Bảo Bình cùng học tỷ đã tốt nghiệp Nhân Mã đi với nhau, cười nói rất vui vẻ.
"Tình cờ vậy à?"
Bạch Dương nhún vai, ai biết là tình cơ hay cố ý mà bọn họ lại ở cùng một chỗ chứ?
"Ý của anh Bảo Bình không phải rất rõ? Nhìn qua cũng đủ biết là có tình cảm với chị Nhân Mã."
Song Tử chán nản lắc đầu. Từ năm cậu mới vào trường, phải làm việc nhiều với Hội học sinh, thêm việc là hàng xóm của nhau, cậu đã có quen biết với Nhất Nhân Mã - lúc bấy giờ là thành viên của Hội học sinh. Bảo Bình khi ấy cũng là người hay tham gia vào các hoạt động trường, thường xuyên giúp đỡ Nhân Mã. Nhưng nhìn thế nào cũng ra là Bảo Bình thích Nhân Mã, từ cử chỉ đến lời nói, không chỗ nào có thể phủ nhận điều đó. Ở cạnh nhà Nhân Mã, cậu cũng không ít lần thấy Bảo Bình đưa Nhân Mã về, còn cứ ngỡ hai người họ bắt đầu một mối quan hệ. Ấy vậy mà, học tỷ Nhân Mã lại có vẻ chẳng hề nhận ra.
"WHAT!? Bạch Dương? Sao... sao cậu lại ở đây?"
Kim Ngưu đẩy cửa bước ra, bất ngờ khi thấy thêm sự xuất hiện của Bạch Dương, trong phút chốc lại cảm thấy bối rối.
"Cậu ta gọi tôi đến?" Bạch Dương hếch cằm về phía Song Tử, rồi cũng quay người trở lại xe. "Mau lên xe thôi."
"Hả?" Kim Ngưu khó hiểu nhìn Bạch Dương, song nhíu mày qua Song Tử. "Sao lại gọi tới?"
"Xe tôi hết xăng rồi." Song Tử gãi gãi đầu, song cũng không kịp để cho Kim Ngưu nói gì thêm, liền lấy số hành lý của cô đem đặt vào cốp xe Bạch Dương. Tính của Kim Ngưu chính là rất nhiều năng lượng, thậm chí bị dư thừa năng lượng, đặc biệt dành cho mấy việc nói nhảm hay ca thán này. Mà giờ, nhất định Kim Ngưu sẽ lại ngoác miệng lên trách móc cậu. Vì có một số chuyện mà cậu biết, dù cô cố giấu nó thế nào.
"Song Tử! Sao cậu lại bất cẩn như vậy chứ!?"