12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 40: Quan tâm

Vương Thiên Nhị Song Ngư còn hai ngày nữa mới đến thời gian khóa huấn luyện bắt đầu. Trước đó, mẹ cô còn gọi về nhà dùng cơm với gia đình. Mẹ Vương gặp bạn cũ lâu ngày không gặp trên đường đi, vui mừng đến mức mời bạn cũ cùng con gái về nhà làm bữa cơm. Vương Thiên Nhị Song Ngư còn biết thêm được, người kia rất hay lại là đàn chị của cô - Nhất Nhân Mã. Dù sao cũng không phải là xa lạ gì, lâu ngày rồi về nhà ăn một bữa cơm với mẹ cũng không có vấn đề gì cả.

Song Ngư thu dọn mọi thứ trong kí túc xá, ra đường bắt một chiếc xe đi thẳng đến thành phố C. Ban đầu còn định đi thẳng về nhà, nhưng mẹ cô lại gọi điện bảo đi mua thêm một số thứ, kết quả vẫn là phải ghé vào siêu thị trung tâm dạo mấy vòng. Đi tới đi lui nửa buổi cũng mua được gần hết đồ, kiểm tra điện thoại vừa hay lại nhận được tin nhắn tới của Thạch Hải Thiên Yết. Phải rồi, gần đây cô và Thiên Yết bỗng nhiên có chút thân thiện. Đang lúc bấm điện thoại, loay hoay thế nào lại va phải một người.

"A!"

Vương Thiên Nhị Song Ngư bị làm cho giật mình, điện thoại cũng trực tiếp đánh rơi. May thay rơi vào trong xe đẩy đồ.

"Xin lỗi. Tôi bất cẩn quá..."

Song Ngư vội vàng ngẩng đầu lên, rối rít xin lỗi. Trong giây phút lại nhận ra người quen trước mắt.

"Song Ngư?"

"Bảo Bình? Trùng hợp vậy."

Mao Bảo Bình mới bước vào siêu thị, định mua chút đồ, ngẫu nhiên lại có thể gặp được Vương Thiên Nhị Song Ngư. Sau một lúc cũng nhớ ra, bọn họ đều sống tại thành phố C. Khi còn học cao nhất không ít lần từng đi nhờ xe của Song Ngư về nhà. Nhưng mà, khoảng thời gian đó cũng khá lâu rồi, khiến cậu quên đi mất sự tình này.

"Cậu về nhà sao, mua thật nhiều đồ."

Mao Bảo Bình đánh mắt nhìn xuống xe đẩy đồ được lắp đầy của Vương Thiên Nhị Song Ngư, cảm thấy số đồ này chắc có thể đủ dùng trong một tháng. Nhưng đó cũng là lối sống tiết kiệm của cậu, còn Song Ngư rõ ràng là tiểu thư gia thế quyền thế, chỗ đồ dùng này có đáng là gì. Không nói đến nửa tháng, chỉ cần tới 1 tuần là đã có thể được đào thải.

"Ừ, mẹ tớ muốn làm bữa cơm. Nhưng vẫn là thiếu chút đồ nên bảo tớ đi mua."

"Hay là cậu cùng qua dùng cơm đi? Hôm nay sẽ có rất nhiều món ngon."

Bảo Bình giật mình, song cũng từ chối đề nghị của Song Ngư.

"Sẽ làm phiền. Tôi không muốn tự dưng vào nhà."

Hôm nay nhà cậu không có ai, bố mẹ tối muộn mới trở về nhà, cậu vốn rảnh rỗi, nhưng lại không muốn vô duyên đến ăn chực nhà người ta.

"Không cần phải ngại. Mẹ tớ lâu rồi chưa gặp cậu, nhất định trông thấy cậu sẽ rất vui. Qua đi?"

Vương Thiên Nhị Song Ngư nhất quyết không bỏ qua cơ hội này, tích cực lôi kéo Mao Bảo Bình qua nhà mình dùng bữa. Ai bảo lại gặp cậu ở đây chứ, thà rằng cậu đừng về nhà để gặp phải cô, gặp rồi thì sẽ không phải muốn đi là đi. Nhất là khi hôm nay nhà cô còn có khách quý.

***

Xe du lịch chạy bon bon trên đường, đi thẳng vào khu rừng sinh thái. Đoạn đường vốn chẳng dễ đi, tài xế lái xe dù là lần nào đi qua con đường này đều mang trong mình tâm trạng căng thẳng, căng thẳng y như không khí bên trong chiếc xe.

Trương Cự Giải ngủ ngục bên vai Mộc Sơn Xử Nữ, khiến anh không thể quay xuống xem xét tình hình phía dưới. Nhưng thông qua kính chiếu hậu của xe, ít nhiều có thể biết được rằng so với ban đầu, không khí lúc này cũng chẳng có gì khác biệt. Trương Kim Ngưu và Tống Bạch Dương đều đã dựa vào nhau ngủ, Mộc Viên Ma Kết thì đang đọc sách, Hồ Thiên Bình thì sử dụng điện thoại, chỉ là, không rõ Mộc Kỳ Sư Tử và Hồ Thiên Tiễn đang làm gì dưới cuối xe, hoàn toàn không thể nhìn rõ, nhưng có vẻ như không có gì tốt cả.

"Cậu im mồm đi!"

...

!

!!!

!!?

Trương Cự Giải bị âm thanh lớn làm cho giật mình tỉnh dậy, Trương Kim Ngưu cũng không khác, kéo theo Tống Bạch Dương từ mộng đẹp tỉnh dậy. Tất cả đều ngoái đầu lại về vị trí cuối xe. Tình hình lúc này hoàn toàn không ổn.

"Giỏi thì đánh? Để xem tôi có bẻ gãy nốt tay kia của cậu hay không?!"

Lạy chúa!

"Sư Tử!"

Mộc Viên Ma Kết lớn tiếng nhắc tên Sư Tử. Kết quả vẫn là không có tác dụng.

Mộc Kỳ Sư Tử hoàn toàn cáu giận, tay run run siết chặt cổ áo của Hồ Thiên Tiễn. Mà Hồ Thiên Tiễn cũng

không hề kiêng dè, một tay túm lấy cổ áo sơ mi của Mộc Kỳ Sư Tử. Hai người này, hoàn toàn có thể xô xát ngay trên xe. Đúng, 100% là như vậy.

"Đủ rồi, về chỗ!"

Mộc Sơn Xử Nữ đến nước này buộc phải rời khỏi chỗ ngồi, đi xuống tách Hồ Thiên Tiễn và Mộc Kỳ Sư Tử khỏi nhau. Tính cách nóng này của đứa em này, một hai câu nữa là đủ để "ta sống ngươi chết" rồi. Ngần này tuổi vẫn chưa bỏ được cái tính này.

"Cậu tốt nhất là ngậm chặt mồm vào!"

"Nếu không?"

"Hồ Thiên Tiễn!"

Mộc Sơn Xử Nữ nặng nề gằn giọng, ngăn cản hai đứa trẻ này có cơ hội tiếp tục đấu đá.

Mộc Kỳ Sư Tử hậm hực rút tay mình ra khỏi chỗ của Xử Nữ, trợn mắt đe dọa Hồ Thiên Tiễn rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình.

Mộc Sơn Xử Nữ ngăn được cãi nhau thì cũng trở lại chỗ ngồi, mệt mỏi nhắm mắt. Cái nhóm này đúng là loạn. Nghĩ lại thì anh đã trải qua khoảng thời gian bồng bột này như thế nào chứ?

Hồ Thiên Tiễn không giải quyết được xong chuyện, trong lòng khó chịu không thôi. Không những vậy còn nhận được tin nhắn của Hồ Thiên Bình, nội dung ngắn gọn:"Cư xử đúng mực."

***

"Tiểu Ngư đã về rồi."

"Còn có cả thằng bé Mao Bảo Bình!"

Mẹ Vương đang ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa thì hồ hởi ra đón. Ngoài dự tính, người bước vào còn có thêm cả Mao Bảo Bình.

"Con chào dì."

Mao Bảo Bình vẫn luôn lễ phép, cúi đầu chào mẹ Vương, sau đó cùng với Vương Thiên Nhị Song Ngư xách đống túi to túi nhỏ đi vào.

"Haha, lâu ngày không gặp, giờ đã trở thành thiếu niên rồi."

Mẹ Vương ha hả chào đón, song giúp bọn họ đóng cửa.

Năm Vương Thiên Nhị Song Ngư học cao nhất, cứ mỗi cuối tuần về nhà đều đem theo Mao Bảo Bình về chung. Mao Bảo Bình lúc đó từ quê mới lên nhập học, chỉ là một đứa trẻ bỡ ngỡ. Sau một thời gian, gia đình họ Mao cũng chuyển đến đây sinh sống. Nhưng khoảng thời gian trước đó, Mao Bảo Bình phải một thân một mình sống tại thành phố này, bữa ăn cũng không thể tự mình lo liệu hết được, do đó, Song Ngư thường xuyên đem đứa trẻ này tới nhà ăn cơm. Về lâu cũng thành lệ, cứ đến cuối tuần sẽ dặn quản gia chuẩn bị thêm một suất ăn.

"Được rồi, mau vào chơi đi. Để dì để dì. Hôm nay còn có thêm khách, dì sẽ đích thân vào bếp."

"Khách?"

Mao Bảo Bình nhíu mày hướng Vương Thiên Nhị Song Ngư dò hỏi. Cô không hề nói điều này cho cậu biết.

"À, mẹ tớ cùng bạn học cũ gặp lại, vô tình lại có thêm cả học tỉ Nhất Nhân Mã."

Vương Thiên Nhị Song Ngư cùng Mao Bảo Bình thay đổi dép đi trong nhà, đi vào phòng khách đã có thể thấy được Nhất Nhân Mã cùng mẹ Nhất đang ngồi trên sô pha. Song Ngư và Bảo Bình đều là lễ phép chào một tiếng, sau đó nhanh chóng bắt chuyện cùng Nhất Nhân Mã. Mẹ Nhất cũng rất tự nhiên, để lại không gian cho bọn trẻ mà đi đến phòng bếp, kiếm mẹ Vương hàn huyên.

Mao Bảo Bình và Nhất Nhân Mã vốn nói chuyện rất hợp, nay có thêm Song Ngư, nội dung nói chuyện càng thêm phong phú. Chẳng bao lâu, cơm tối cũng đã được nấu xong. Một bàn năm người bọn họ, rất hài hòa.

"Em ra ngoài trước nhé. Bát xong cứ để vào máy rửa bát là được ạ."

Vương Thiên Nhị Song Ngư kéo ghế đứng dậy, theo đó đem bát đĩa của mình rời khỏi bàn ăn.

Nhất Nhân Mã nhìn bát canh cà rốt trước mặt, suy nghĩ rồi vẫn lựa chọn đưa lên miệng. Nhưng ăn chưa được hai miếng cô đã vội vàng che miệng, cúi đầu muốn nôn ra, tay với đem cốc nước bên cạnh uống hết, đem toàn bộ canh cà rốt nuốt xuống.

"Chị có sao không?"

Mao Bảo Bình cố tình ăn thật chậm để đợi Nhất Nhân Mã, lại bị phản ứng này của cô dọa sợ, vội vàng lấy tờ giấy đưa tới cho cô.

"Không sao..."

Nhất Nhân Mã không định nhận lấy tờ giấy của Bảo Bình, tầm nhìn lại rơi xuống bát canh cà rốt vẫn còn đầy. Tay còn định múc lên một thìa canh đã bị ngăn lại.

"Đã không ăn được chị còn cố làm gì?"

"Không phải là dì Vương đích thân xuống bếp sao?"

Nhất Nhân Mã cười khổ, rút tay khỏi bàn tay của Mao Bảo Bình. Bữa cơm này dì Vương chuẩn bị từ đầu đến cuối rất tươm tất, cô không thể bỏ dở lại. Nhưng mà, bát canh này lại có cà rốt. Ban đầu, Nhất Nhân Mã vốn không có vấn đề với cà rốt. Nhưng khi còn đi học mầm non, một bữa cơm lại bị bắt ăn thật nhiều cà rốt, nhiều đến mức phát nôn cũng không được bỏ. Nhất Nhân Mã sau đó được bố Vương cho chuyển sang trường mầm non khác, cũng từ đó mà sợ hãi đối với cà rốt.

Mao Bảo Bình mau chóng rời khỏi ghế của mình đi sang ngồi cạnh Nhất Nhân Mã, nhìn bát canh còn đầy của cô, Bảo Bình không suy nghĩ mà đoạt lấy, thật nhanh uống hết.

Nhất Nhân Mã bị hành động này của Mao Bảo Bình làm cho bất ngờ. Trong lòng một lần nữa dâng lên cảm giác ấm áp. Thật ra, chuỗi tình cảm này của Mao Bảo Bình dành cho cô, cô hoàn toàn cảm nhận được. Cũng không phải là không thể cân nhắc....