Từ sau khi trường học cao trung Mộc Mộc mở ra quy định về Kí túc xá bắt buộc thì khu vực để xe của trường học có thêm rất nhiều xe đạp. Bởi khoảng cách từ trường học tới Kí túc xá không phải là xa nhưng nói là gần thì cũng chẳng đúng. Vậy nên, xe đạp là sự lựa chọn tối ưu dành cho việc di chuyển. Vì lẽ đó, nghiễm nhiên trong bộ sưu tập xe của những cô chiêu cậu ấm nơi đây có thêm một thứ mang tên xe đạp.
"Đã rời câu lạc bộ rồi, cậu còn vội trở về làm gì?"
Trương Kim Ngưu dắt xe đạp, than trách.
"Đi xem người ta sinh hoạt câu lạc bộ."
Mộc Kỳ Sư Tử không nói gì thêm đã chạy đi hướng về nhà thể chất.
Trương Kim Ngưu một mình dắt xe rời khỏi nhà gửi xe, buồn chán đi về. Hôm nay không có ai rảnh rỗi đi cùng cô cả, Vũ Đại Song Tử thì đi chụp ảnh, Tống Bạch Dương cũng sinh hoạt câu lạc bộ bơi lội, cô đành lủi thủi một mình đi về.
Chỉ là, đang dắt xe bỗng dưng cảm thấy phía sau thật nặng.
"Làm cái gì vậy!"
Vừa mới ngoái lại, Kim Ngưu ấy vậy mà thấy sự xuất hiện của người nào đó vừa từ chối lời rủ rê đi về của cô.
"Đi về cùng cậu."
Tống Bạch Dương cười khì khì ngồi chễm chệ trên yên sau của xe đạp. Đây vốn là xe đạp dành cho nữ, Tống Bạch Dương lớn lên lại rất to cao, ngồi phía sau hoàn toàn không vừa vặn, căn bản không thể ngồi ở vị trí đó.
"Không phải bảo rằng đi tập sao?"
Trương Kim Ngưu hừ lạnh, muốn đuổi Tống Bạch Dương xuống khỏi xe mình. Cô vốn không thể dắt xe thêm một đoạn nào nữa nếu cậu cứ ở đó.
"Mau đứng lên!"
Tống Bạch Dương không có dấu hiệu nào gọi là muốn xuống xe, giống như bị đóng bê tông mà ngồi yên ở trên đó. Được một lúc, cậu đoạt lấy luôn cả chiếc xe đạp của cô, để bản thân ngồi lên trên yên trước.
"Tống Bạch Dương!"
"Lên đi, tôi chở cậu."
Tống Bạch Dương hếch cằm về phía yên sau, sau đó lại nhìn đường phía trước. Cậu nhận ra hình như gần đây mình ngày càng thích nghe giọng của Kim Ngưu, đặc biệt là giọng cô lúc giận dỗi. Hệt như một chiếc lông vũ mềm mại gãi vào lòng cậu.
"Tớ mới không cần! Mau trở về mà hoạt động câu lạc bộ của cậu."
Trương Kim Ngưu rất kiên quyết muốn đấy Tống Bạch Dương khỏi xe mình. Nhưng mà chỗ sức lực của cô vốn chẳng có một tí công dụng nào.
"Ngưu."
Bạch Dương bỗng dưng túm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần.
"Bỗng dưng tôi muốn ngày nào cũng đưa đón cậu."
Trương Kim Ngưu bỗng dưng bị kéo lại, khoảng cách rút ngắn trong phút chốc, cả khuôn mặt cứ như vậy vô thức ửng đỏ. Tống Bạch Dương bây giờ hình như quá táo bạo rồi!
***
Trời tối, Mộc Kỳ Sư Tử đương trên đường trở về Kí túc xá, đi qua một con ngõ tối lại vô tình nghe thấy âm thanh đánh nhau từ bên trong vọng ra. Bản tính của Sư Tử trước giờ chưa từng thay đổi: tò mò, mà cái gì cũng sẽ vì tò mò mà tự dẫn mình vào nguy hiểm.
Đường tới Kí túc xá không nằm trong khuôn viên trường học, nhưng đây cũng là một khu phố dân trí rất cao, ít khi có bạo loạn hay cả trộm cắp. Có lẽ lại là gọi nhau tới đây tính sổ, hoặc đại loại vậy. Đứng trước ngõ nhỏ hồi lâu, Mộc Kỳ Sư Tử định tiếp tục đường về thì lại nghe thấy từ bên trong truyền tới một giọng nói, chính là rất quen tai.
Ngay sau đó, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, Sư Tử trực tiếp đi vào trong. Cảnh tượng chút này có chút quen mắt...
Một đám nam sinh còn mặc trên mình đồng phục, trên tay thậm chí còn cầm cả hung khí đều bị một người đánh cho tơi tả. Mà gương mặt đối phương dường như đã quá đỗi quen thuộc đối với Mộc Kỳ Sư Tử. Thậm chí còn là người mà cô đang muốn tránh đi.
Đám nam sinh kia thấy có người ngoài xuất hiện, sợ hãi sẽ lại loạn lên, vội vàng lật đật chảy khỏi.
"Có sao không?"
Mộc Kỳ Sư Tử nhìn đối phương vẫn ngạo nghễ đứng ở chỗ đó đối diện với cô, trông cậu vẫn lành lặn như trước. Hoặc là do con ngõ quá tối, cô cơ hồ không thể nhìn ra được vết thương của cậu.
"Không tránh tôi nữa sao?"
Giọng của Thạch Hải Thiên Yết trầm thấp, khẽ khàng gọi Sư Tử lại gần mình.
"E... em có tránh sao?"
Mộc Kỳ Sư Tử bất giác muốn quay đầu trở lại, cô tại sao lại quyết định đi vào con ngõ này cơ chứ.
Sau ngày trở về từ chuyến ngoại khóa, Sư Tử vô thức luôn tránh mặt Thạch Hải Thiên Yết. Mỗi một lần thấy cậu tại trường học, cô đều lựa chọn đi con đường khác. Rời khỏi Kí túc xá thì sớm hơn, trở về thì cũng muộn hơn bình thường.
Ngõ nhỏ không có đèn, qua ánh sáng từ tự nhiên, Thạch Hải Thiên Yết tìm được đôi tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thạch Hải Thiên Yết anh...!"
Mộc Kỳ Sư Tử bị Thạch Hải Thiên Yết làm cho kinh hỉ mất rồi. Thiên Yết chính là đang phi thường thân mật!
"Luôn muốn gặp em để nói ra, nhưng em rõ ràng luôn tránh đi."
Ánh mắt Thiên Yết dừng lại ở những ngón tay của Sư Tử, nhỏ nhắn. Đang là mùa đông, trời rất lạnh, Sư Tử không đeo găng tay, có lẽ vì ở ngoài trời đã lâu mà những ngón tay cũng trở nên thật lạnh.
"Mộc Kỳ Sư Tử."
"Ừ?"
"Làm bạn gái tôi."
Thạch Hải Thiên Yết đem tay Sư Tử từ tốn nâng lên, nhẹ nhàng áp lên môi mình.
"Anh coi trọng em sao?"
Mộc Kỳ Sư Tử hô hấp trở nên căng thẳng, nếu không phải vì trời quá tối, có phải hay không Thiên Yết sẽ thấy đôi mắt ngập sự kích động này của cô?
"Ừ, coi trọng."
Thạch Hải Thiên Yết hôn lên mu bàn tay cô, xúc cảm mềm mại và lạnh lẽo truyền tới. Cậu chợt nghĩ khoảng khắc này giá như có thể ngưng đọng lại thì thật tốt biết bao.
Mộc Kỳ Sư Tử nhìn nam sinh cao hơn mình một cái đầu đang nâng niu tay cô, khuôn mặt không thể nào nhìn rõ nhưng cô vẫn thấy được ánh mắt cậu, trầm luân và mê luyến. Dù biểu cảm cậu không có gì, thậm chí vẫn là vô tình hững hờ nhưng đôi mắt cậu lại nói lên tâm tình.
"Em không chắc nữa."
Mộc Kỳ Sư Tử đưa tay lên chạm vào khuôn mặt đã lạnh cóng của cậu, lại chạm phải vết sẹo đang đóng vảy trên góc mặt.
"Nhưng hình như em vô tình luôn chú ý tới anh."
***
Trời mới vào hạ, không khí vẫn chưa trở nên quá nóng nực, gió mát thi thoảng lại thổi khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu. Trên xe đạp, tâm tình cả hai đều không tệ, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, nhưng mà có lẽ đều là suy nghĩ về đối phương.
Trương Kim Ngưu nhìn về phía trước, thấy được bóng lưng mặc áo sơ mi của cậu. Cô nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Bạch Dương chở cô ngồi sau xe như thế này. Tống Bạch Dương là một chàng trai thể thao, vóc người rất to lớn, lưng to vai rộng. Ở phía sau cậu sẽ cảm nhận được cảm giác thật an toàn. Kim Ngưu bỗng nhiên có một cảm giác thật muốn dựa dẫm vào cậu.
"Này, nói xem chúng ta mỗi ngày đều đi học thế này có được không?"
Trương Kim Ngưu ngồi sau tận hưởng từng cơn gió luồn qua mái tóc, vô cùng mát mẻ.
"Hả?"
Đúng lúc Trương Kim Ngưu vẩn vơ nói chuyện, một chiếc xe ô tô đi đằng sau hai người bấm còi bíp bíp mấy tiếng, vô cùng ồn.
"Thôi, không cần để ý đâu."
Trương Kim Ngưu bĩu môi, có chút ngại ngùng.
"Sáng mai tôi đợi cậu dưới cổng kí túc xá."
"Hả?"
Tống Bạch Dương bỗng dưng đề suất, hóa ra cậu đã nghe được rồi sao?
"Cậu vừa nói còn gì."
Xe đạp bỗng dưng ngừng lại trước một tiệm đồ ngọt. Vì là khu vực trường học nên xung quanh có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn, các quán ăn cũng rất đa dạng.
"Ở đây đợi."
Tống Bạch Dương trao trả lại xe đạp cho Kim Ngưu còn mình thì băng qua đường đi vào tiệm đồ ngọt kia.
Đương là mùa hè, tiệm đồ ngọt được rất nhiều người lựa chọn. Thấy mấy nữ sinh bên cạnh đều chọn một cốc kem màu sắc rất sặc sỡ. Con gái bây giờ thích ăn thứ này sao?
Nhìn nhìn thực đơn, Tống Bạch Dương nói với nhân viên phục vụ.
"Bọn họ kia là cái gì? Tôi lấy một phần."
Hoàn tất rời khỏi, nhìn cốc kem nhiều màu sắc, tâm tình Tống Bạch Dương bỗng chốc cảm thấy hồi hộp. Thấy Trương Kim Ngưu vẫn đang giữ xe đạp đợi mình, Tống Bạch Dương vội vàng chạy qua đường.