Vũ Đại Song Tử tham dự một buổi tụ tập cùng những người bạn cũ. Đều là anh em tốt của nhau, qua một đêm liền không kiêng dè uống không ít rượu, đem tất cả mọi chuyện thường ngày đều ném ra sau đầu.
Tống Bạch Dương cùng chị gái đi chơi lại vô tình phải chịu trách nhiệm với Song Tử đã không biết chữ "tỉnh" viết thế nào.
"Hừ, uống cho sướng thân. Thử xem để kẻ khác chụp được sẽ nói thành sự tình gì?"
Tống Bạch Dương ai oán kêu, đẩy Song Tử vào bên trong ô tô.
"Toàn là mùi rượu..."
Cửa xe vừa mới mở ra, mùi rượu nồng nàn đã xông thẳng vào khoang mũi Song Ngư - vốn còn đang gật gù buồn ngủ ở ghế lái phụ đã bị dọa tỉnh.
"Quản lí biết được sẽ giết chết cậu ấy."
Vương Thiên Nhị Song Ngư cùng chị gái Tống Bạch Dương có quen biết. Nói ngắn gọn chính là Tống Bạch Dương cùng chị gái đi chơi còn có cả sự góp mặt của cô. Lúc uống rượu đều đã thấy mặt, Song Ngư không uống được nhiều rượu, càng không muốn thu hút sự chú ý bên phía bạn bè của Song Tử liền trở về xe trước nghỉ ngơi. Không nghĩ đến lúc Bạch Dương quay lại còn đem theo người.
"Cậu ta tính thế nào? Em không trở về Kí túc. Hiện tại còn có việc."
Tống Bạch Dương ở ngoài nghe điện thoại, sau đó mới vào trong xe, sắc mặt đã trở nên gấp gáp hơn mấy phần.
"Làm sao vậy?"
"Chuyện gia đình thôi."
Tống Bạch Dương khó xử cắn môi .
Vương Thiên Nhị Song Ngư không có biện pháp. Nhà riêng của cô ở xa nơi này, Bạch Dương cùng Vũ Đại Song Tử cũng không khác biệt. Thuê phòng khách sạn là dễ nhất. Đúng thế, dễ tạo scandal nhất.
"Công ty quản lí ở gần đây. Chi bằng cậu đưa tôi tới đó, Vũ Đại Song Tử về sau tôi có thể phụ trách."
"Có được không?"
Tống Bạch Dương e ngại hỏi lại. Đề xuất này của Song Ngư chính là xác định đem Song Tử bị quở trách đến hết một ngày. Nhưng bên trong khu vực công ty bảo mật so với ngoài tốt hơn rất nhiều. E rằng không có biện pháp khác.
"Vậy nhờ chị."
Tống Bạch Dương áy náy nhìn Song Ngư, sau đó nhấn ga phóng xa thẳng đến khu công ty quản lí giải trí. Có người bên trong là Vương Thiên Nhị Song Ngư, Bạch Dương an toàn có một vé thông hành đi thẳng vào bên trong hầm giữ xe dành cho nhân viên.
"Cậu đi đi, tôi sẽ đem cậu ấy an toàn trở về."
Vương Thiên Nhị Song Ngư hướng Bạch Dương thúc giục cậu trở về.
Tận đến khi cửa thang máy đóng lại, số tầng hiển thị trên biển báo không ngừng tăng lên thì cậu mới an tâm quay đi.
Đương là hai giờ đêm, dọc hành lang yên tĩnh không một bóng người. Song Ngư gian nan dìu Song Tử trên vai, không biết tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đứng vững trước cửa phòng có đánh dấu tên cô.
"Cậu tỉnh dậy chuẩn bị nghe mắng đi."
Vất vả lắm mới có thể đặt được Song Tử an vị nằm trên giường nhỏ, Song Ngư dọn dẹp ổn thỏa thì lập tức phát tin nhắn báo cho quản lí của cô một câu.
***
Sáng sớm, Vũ Đại Song Tử bị tiếng chuông báo thức của Song Ngư làm cho tỉnh, đầu lập tức truyền tới một trận đau nhức. Mẹ nó lần sau cậu sẽ không uống rượu nữa. Nheo mắt nhìn xung quanh, cậu còn không rõ mình đang ở đâu nữa.
"Quản lí của tôi có đem đến canh giải rượu, lát nữa uống vào có thể giảm đau đầu."
Song Tử day day hai bên thái dương. Cậu như thể còn chưa nhìn rõ người vừa đi vào, cố tình dùng tay dụi lại mắt mấy lần.
"Song Ngư?"
Vũ Đại Song Tử đầu đau nhức, muốn nhớ ra đêm qua rốt cuộc tiếp theo đã diễn ra như thế nào, kết quả cố gắng đến mấy đều sẽ không thể nhớ ra.
"Sao chị lại ở đây? Tôi đang ở đâu?"
Song Tử giọng điệu vẫn còn ngái ngủ, cậu tự nhủ rằng người lúc này xuất hiện trước mặt cậu vẫn may là Vương Thiên Nhị Song Ngư. Là người khác thì mệnh cậu coi như kết thúc tại đây.
Từ từ, nếu thức dậy không phải là cô thì sao...?
"Tôi chợt nhận ra cậu nói chuyện với tôi luôn không dùng kính ngữ nha?"
Vương Thiên Nhị Song Ngư cau mày, tâm tình có lẽ do một đêm mất ngủ mà lại trở nên khó tính.
"Bỏ qua nó đi. Chị trả lời tôi trước. Rốt cuộc hôm qua đã như thế nào? Sao giờ tôi lại ở cùng một chỗ với chị."
"Cậu chịu nhận thức vấn đề rồi à? Không cần lo, chúng ta đang ở công ty."
Vương Thiên Nhị Song Ngư ảo não thở dài, sau đó phóng đãng thả mình ngồi xuống ghế dựa trong phòng. Song Tử đã tỉnh, cô cũng nên gọi cho quản lí báo một tiếng rồi.
Trong khi nghe Song Ngư kể lại một tối vừa rồi, Vũ Đại Song Tử lại một lần nữa đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng. Kì thực bài trí có phần quen mắt. Hình như cậu chợt nhớ ra, công ty có chuẩn bị một khu nghỉ đặc trưng cho ngôi sao, những ngôi sao tuyến dưới như bọn họ cũng được chuẩn bị sẵn cho một căn phòng, chẳng qua cậu chưa từng dùng đến. Dần dà cũng quên mất rằng công ty quản lí của mình cũng có một nơi như vậy.
"Làm phiền chị rồi."
Song Tử thở dài rồi cũng bước xuống giường, không dám chậm trễ thêm.
"Tôi không có ý bảo cậu phiền. Nhưng lần sau vẫn là suy nghĩ cẩn thận đi. Những ngôi sao mới nổi như chúng ta có hàng vạn người luôn muốn tranh thủ thời cơ dìm xuống kìa."
Chậc.
Song Tử thâm trầm nhìn cô, vừa muốn nói một tiếng xin lỗi. Nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi cổ họng đã lập tức trôi tuột vào bên trong.
Vương Thiên Nhị Song Ngư này khá thật, chẳng còn ngây ngô như lúc trước nữa.
Giờ còn giáo huấn lại cậu.
"Yên tâm đi, không làm ảnh hưởng tới thanh danh của chị."
"Tôi không nói tới mình! Tôi mới tham dự chụp vài bộ ảnh, quay vài cái quảng cáo, thanh danh cái gì chứ?"
"Tôi nói cậu đó Vũ Đại Song Tử! Cậu nỗ lực bao nhiêu, cố gắng bao nhiêu, chẳng lẽ lại vì một chút bốc đồng mà hủy bỏ à?"
Song Tử không đáp lại cô. Đối với thái độ cáu giận bất thường này, đối với những điều cô nói.
"Không cần chị quản nhiều như vậy. Đây đều là chuyện của tôi."
Vũ Đại Song Tử mặt không đem theo bất cứ cảm xúc nào, cơn đau đầu dường như cũng chẳng hề hấn gì tới cậu nữa. Quay người, một bước rời khỏi.
Ha, cảm động thật.
Thật phiền...