Sau kì nghỉ Tết nguyên đán, lịch học của cao trung Mộc Mộc có phần thoải mái. Tiết học buổi sáng đã kết thúc, cách giờ học chiều còn một tiếng nữa. Sau khi ăn cơm trưa, Trương Cự Giải kéo cả đám bạn đi căn tin mua đồ ăn vặt. Đang là mùa xuân, tuy trời không nóng như mùa hè nhưng cũng lại chẳng mát mẻ gì. Chẳng ai thích cái tiết trời thế này cả.
"Muốn ăn cái gì?"
Hồ Thiên Bình định vào trong căn tin cùng với Mao Bảo Bình, để cho Mộc Viên Ma Kết và Trương Cự Giải ở phía bên ngoài đợi.
"Kem hoa quả, loại nào cũng được."
Mộc Viên Ma Kết rất nhanh trả lời. Thực lâu rồi cô chưa ăn kem.
"Không phải vẫn còn đau họng à? Còn muốn ăn kem?"
Hồ Thiên Bình nhớ rõ, Ma Kết vừa mới bị cảm, ho khan nhiều xong thì bị đau họng. Mấy ngày trước cô nói chuyện cũng không buồn nói.
"Đã hết rồi mà."
Hồ Thiên Bình đắn đo mấy giây, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp với Ma Kết. Cô thích là được. Bởi nếu cậu không đáp ứng, cô vẫn sẽ tự mình mua lấy.
Mao Bảo Bình và Hồ Thiên Bình đảm đương đi mua đồ, để cho Trương Cự Giải và Mộc Viên Ma Kết ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
"Ai, em cũng muốn ăn kem!"
Hồ Thiên Bình và Mao Bảo Bình cùng nhìn nhau, lại nhìn bọn họ. Vốn khởi hành tới căn tin chỉ có bốn người bọn họ. Tại sao mới quay đi một cái lại có thêm mấy con người?
Trương Kim Ngưu nhanh nhảu đứng lên khỏi gốc cây, tiện tay phủi phủi váy. Nhìn trên tay mỗi người đều có một chiếc kem que đang tỏa hơi mát lạnh, cô cũng thực muốn có một phần.
"Chúng ta cũng đi mua?"
Vương Thiên Nhị Song Ngư đề nghị. Vốn vừa dùng cơm trưa xong, cũng không đói lắm. Chẳng qua là cũng muốn cùng mọi người ăn.
"Được được!"
Trương Kim Ngưu phấn chấn gật đầu lia lịa, lập tức ôm lấy cánh tay Song Ngư kéo cô đi vào trong phía căn tin.
Đợi chờ một lúc, Kim Ngưu và Song Ngư cuối cùng cũng bước ra, mỗi người đều cầm một kem tươi. Đang là giờ nghỉ trưa, căn tin có phần đông hơn, bên trong còn không sử dụng máy lạnh, tới lúc hai người đi ra đều trông thực vất vả. Trường học không cho phép học sinh đem đồ ăn vào trong phòng học, cả đám đành vừa đi vừa ăn, rảo bước đi về lớp học.
Mộc Viên Ma Kết cùng Hồ Thiên Bình chẳng hẹn mà cùng đi thụt lùi về phía sau, chẳng sớm đã tạo thành một khoảng cách với mấy người kia.
Ma Kết ăn uống luôn rất từ tốn, có lẽ bởi khi nhỏ cô đã được giáo dưỡng quá mức tỉ mỉ, được dặn lúc ăn không nên vội vàng. Mà Mộc Viên Ma Kết cô lại thực hiện rất rõ ràng những thứ mình được dạy, dần dà thành thói quen không bỏ.
Đang đi, chợt cô dừng lại, kéo theo Hồ Thiên Bình cũng dừng bước theo cô.
"Thiên Bình, có giấy không? Hình như tớ để kem dính lên mặt rồi."
Hồ Thiên Bình quay lại, tức khắc nhận thấy mấy vệt kem màu trắng đọng lại bên mặt của cô. Mò mò túi quần cũng lấy ra được một bịch khăn giấy nhỏ.
Ma Kết không đem theo gương cầm tay, cũng không đem điện thoại thành ra cô không thể nhìn thấy mặt mình, chỉ có thể theo cảm nhận mà lau lau bừa bãi trên mặt mình.
Hồ Thiên Bình không nói gì, nhìn cô khó khăn như vậy chỉ cảm thấy buồn cười.
"Càng lau càng bẩn."
Nói ra mấy chữ, cậu cầm lấy bàn tay đang cầm khăn giấy của cô, một tay nâng mặt cô lên cẩn thận lau.
Thấy Thiên Bình bỗng dưng dí sát vào mình như vậy, Mộc Viên Ma Kết vẫn chưa quen thuộc mà đỏ ửng mặt, tầm mắt đặt lên cạnh mặt của cậu.
Ngại ngùng thật, bọn họ đang ở giữa sân trường...
***
Hồ Thiên Tiễn ở hành lang tầng 2, dựa vào lan can nhìn xuống dưới sân trường. Nhìn một hồi ấy thế lại thấy được Trương Kim Ngưu cùng vài người khác đi từ hướng căn tin trở về tòa nhà dạy học. Nhìn lâu thêm một lúc lại nhìn ra cảnh anh trai mình cùng Mộc Viên Ma Kết ân ân ái ái với nhau.
Tay chống ở lan can, Hồ Thiên Tiễn rời tầm mắt đi chỗ khác. Trương Kim Ngưu đã về tới phòng học. Bọn họ cùng học chung một tầng. Cô lúc bước tới cầu thang, chỉ nhìn qua một cái, lập tức thu liễm lại ý cười trên mặt, đi thẳng vào phòng học.
Hồ Thiên Tiễn trầm mặc, vô tình nhớ tới nụ cười của Kim Ngưu mới vài phút trước khi còn đi cùng mọi người. Thật không dám nghĩ, cô cũng đã từng cười với cậu như vậy. Nhưng mà, giờ phút này, Trương Kim Ngưu chính là có một mong ước giá như chưa từng thấy cậu thì thật tốt.
Nghĩ nghĩ, Hồ Thiên Tiễn lại bước tới trước cửa phòng học của Trương Kim Ngưu. Vừa đúng lúc có người mở cửa đi ra.
"Ngưu không muốn gặp cậu, phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu hiểu đây?"
Hồ Thiên Tiễn thấy người bước ra, tâm trạng lập tức được kéo xuống đến mấy bậc.
"Mộc Kì Sư Tử."
Mộc Kì Sư Tử mới vừa từ phòng học đi ra đã nhìn thấy Hồ Thiên Tiễn mò đến cửa, liền ban cho cậu một ánh nhìn chẳng tốt đẹp gì, sau đó lại bị người kia gọi đầy đủ cả tên mà giật mình.
"Cậu nói đi, bọn họ có thật sự là đang yêu nhau?"
Sư Tử nhìn cậu, cảm thấy Hồ Thiên Tiễn có vẻ yên tĩnh hơn thường ngày.
"Cậu không thấy sao?"
Mộc Kì Sư Tử hít một hơi. Hồ Thiên Tiễn dùng tâm trạng điềm đạm nói chuyện với cô, cô cùng nên bình tĩnh nói chuyện.
"Cái tôi thấy là hai người họ chẳng giống một chút nào!"
Hồ Thiên Tiễn ghét cách trả lời nửa vời này của Sư Tử.
Tống Bạch Dương và Trương Kim Ngưu ngày hôm đó ở trước mặt cậu tuyên bố hai người đang hẹn hò, cậu cũng không phải mắt mù mà không nhìn ra phản ứng của Trương Kim Ngưu đối với lời nói lúc đó của Bạch Dương. Nhưng mà, chính cậu lại chẳng có nổi một lí do nào để phản bác lại điều này. Càng để ý, càng thấy được hai người chẳng giống như mối quan hệ kia.
"Phải, không yêu nhau."
Sư Tử đáp lại một câu, trên mặt Hồ Thiên Tiễn liền xuất hiện ý cười.
"Không yêu nhau thì sao? Có đến phiên của cậu không? Cậu còn không thấy rõ thái độ của Kim Ngưu?"
"Chỉ cần bọn họ không yêu nhau, nghĩa là tôi có thể theo đuổi cậu ấy!"
Hồ Thiên Tiễn không nén nổi mà cao giọng. Phải, chính là như vậy. Chỉ cần Trương Kim Ngưu chưa ở trong một mối quan hệ thì có nghĩa là cậu có khả năng, dù là 1% nhỏ nhoi thì cũng có nghĩa là tồn tại một thứ gọi là "cơ hội".
"Cố chấp đến điên rồi? Tỉnh táo lại đi!"
Vũ Đại Song Tử vốn muốn đi lấy nước, tới cửa lớp lại nghe được đoạn đối thoại giữa Thiên Tiễn và Sư Tử, không thể nào đứng nghe thêm được.
"Điên cuồng như vậy muốn theo đuổi cậu ấy, vậy lúc trước sao cậu lại không suy nghĩ tới một ngày này đi."
Vũ Đại Song Tử thật muốn đánh Hồ Thiên Tiễn một trận, đánh tới khi cậu ta chấp nhận sự thật này, sự thật rằng cậu ta không thể nào quay lại được với Trương Kim Ngưu, không bao giờ.
Nếu thật sự đã yêu tới vậy, đã từng tốt đẹp tới vậy tại sao còn chia tay, tại sao còn làm ra những hành động làm tổn thương người khác.
Gây tội rồi lại coi như chưa từng có chuyện gì, mặc nhiên người ta phải theo ý mình.
Mỉa mai thật.