"Dừng lại!"
"Vũ Đại Song Tử, cậu làm sao vậy? Tập trung vào!"
Nhiếp ảnh gia cứ bấm máy chụp được mấy tấm lại mệt mỏi nhắc nhở Vũ Đại Song Tử một lần, có phần trở nên mất kiên nhẫn. Cả một buổi chụp hình đã kéo dài tới gần nửa tiếng mà chẳng có lấy một bức ảnh nào hoàn mĩ.
"Hay là để cậu ấy nghỉ một lúc điều chỉnh lại."
Người quản lí bên của Song Tử ở bên cạnh quan sát cũng đã gấp muốn chết nhìn minh tinh nhà mình ở trước ống kính cứ chốc chốc lại lơ đễnh, tâm tình treo ngược ở nơi nào.
"Được rồi. Chúng ta nghỉ ngơi mười lăm phút."
Phía người chụp ảnh phẩy phẩy tay, sau đó đi cùng một vài người khác ra đi một góc khác.
Vũ Đại Song Tử đi ra khỏi khu vực chụp hình thì bị quản lí lập tức kéo đi. Song Tử nhìn anh ta một cái, lại lơ đãng mở nắp chai nước tu một hơi. Kì thực cậu cũng không muốn làm tiến độ công việc xảy ra diễn biến này, nhất là khi đây là buổi chụp hình mà cậu khó khăn lắm mới có được. Nhưng mà, nhìn những người lượn qua lượn lại trước mặt này, cậu vẫn không có tâm tình. Đến người quản lí bên cạnh cậu đang nói gì, hình như cậu cũng không nghe rõ.
"Có vấn đề gì? Hay là thử nói với tôi, biết đâu lại tốt hơn? Là chuyện học hành của cậu ở trường? Hay là áp lực tiền bạc?"
Người quản lí một câu lại nối tiếp một câu, muốn Song Tử trải lòng với mình.
Vũ Đại Song Tử ngơ ngẩn. Cậu phải nói gì? Cậu cũng chẳng biết mình muốn nói cái gì.
Cái tâm trạng này, là vì từ lúc đó à...?
***
Vương Thiên Nhị Song Ngư kết thúc giờ học liền tham gia cuộc họp giữa học sinh và ban Giáo dục của trường. Văn phòng nhỏ ngoài thầy chủ nhiệm cùng thầy ủy ban giáo dục ra cũng chỉ có thêm năm, sáu học sinh khác. Thầy giáo ở trong phòng vẫn thao thao bất tuyệt nói, Song Ngư ngồi bên dưới lại chả mấy tập trung. Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa rồi.
Cô nhớ rằng hôm nay Song Tử có một buổi chụp hình thì phải. Thời tiết xấu như vậy không biết đã xong hết hay chưa.
Nhìn xuống màn hình điện thoại, trên đó có địa điểm mà Vũ Đại Song Tử tham gia chụp hình ngày hôm nay mà cô đã hỏi được. Có nên đi xem một cái không?
"Bạn học Song Ngư, em có việc gì sao?"
Thầy chủ nhiệm luôn mắt để ý học sinh của mình, dễ dàng thấy được Song Ngư không tập trung. Ồ, học sinh ba tốt của ông ấy vậy lại có thể không chú ý tới cuộc họp, lại còn luôn nhìn ra bên ngoài, dường như muốn rời đi lắm?
Thầy ủy ban đương trình bày cũng dừng lại, thêm vài bạn học kia đồng thời đều nhìn về phía Song Ngư.
"Không, không có ạ."
Vương Thiên Nhị Song Ngư giật mình, vội vàng điều chỉnh lại tư thế, ngay ngay ngắn ngắn ngồi trên ghế bành.
...
Nửa tiếng, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Song Ngư đem theo một đống tài liệu được phân phó vội vàng đem về. Mưa ban nãy còn lất phất không đáng kể mà giờ đã có trở nên có phần nặng hạt. Nghĩ nghĩ, vẫn là sẽ đến xem Song Tử chụp hình.
Tới nơi, Vương Thiên Nhị Song Ngư đảo mắt mấy vòng đã thấy được đoàn người nổi bật của bên Song Tử. Địa điểm chụp hình cách trung tâm thành phố khác xa cho nên ở đây còn chưa mưa. Dẫu trời có dấu hiệu sắp đổ mưa nhưng buổi chụp dường như vẫn chưa ngừng lại, thậm chí mọi người còn đang bố chí dựng lều bạt, ô dù các loại để chắn mưa.
Vũ Đại Song Tử vẫn đang tạo mẫu để nhiếp ảnh gia chụp lại, Song Ngư chỉ có thể đứng ngoài xem. Người quản lí của Song Tử thấy cô thì nhanh chóng gọi lại.
"Em biết Song Tử xảy ra chuyện gì không? Cả ngày nay anh thấy nó cứ thất thần. Mãi mới có thể tiếp tục chụp."
"Chuyện gì a?"
Vương Thiên Nhị Song Ngư nghi hoặc, lại nhìn ra chỗ của Song Tử.
"Bây giờ tốt hơn rồi. Nhưng trước khi em đến một lúc đến cả nhiếp ảnh gia cũng không muốn chụp."
Song Ngư chú ý tới biểu cảm của Song Tử, vẫn còn tốt. Nhưng mà nếu so với mọi khi đúng thật là không bằng. Không lẽ là vì chuyện kia?
Song Tử chụp được một lúc, trời bắt đầu đổ mưa, đạo diễn vội vàng phải cho tạm ngưng buổi chụp hình.
"Song Tử!"
Vương Thiên Nhị Song Ngư rất nhanh mở ra ô đã được người quản lí của Song Tử đưa cho, bước đến chỗ cậu mở ra.
"Chị đến làm gì?"
Vũ Đại Song Tử bất ngờ trước sự hiện diện của Song Ngư tại nơi này, nhưng cậu lại rất nhanh nhớ ra một chuyện, lại nhìn thấy người quản lí ở phía sau cách hai người một đoạn đang táy máy điện thoại, tâm trạng bỗng chốc trở nên bất đắc dĩ.
"Tới xem cậu thế nào."
Song Ngư cùng cậu trở về điểm nghỉ ngơi của bọn họ, sau đó kéo cho Song Tử một chiếc ghế khác.
"Tôi ở trường học thấy trời mưa, không biết bên cậu thế nào nên muốn qua xem một chút."
"Là anh ta gọi chị tới à?"
Song Tử liếc mắt nhìn quản lí của mình vẫn đang chuyên chú làm việc.
"Không. Là tôi tự tới. Anh ấy cũng không biết."
Vũ Đại Song Tử thở hắt ra một cái. Ngày càng có nhiều thứ phiền toái xung quanh cậu.
"Chuyện hình ảnh gì đó, không cần phải lúc nào cũng kè kè bên nhau. Chúng ta cứ đại khái thôi là được. Cái này dù sao cũng chỉ là để thỏa mãn fan."
Vương Thiên Nhị Song Ngư trầm mặc, gãi gãi tai. Trong lòng vì câu nói này của Song Tử mà nhộn nhạo khó chịu. Rõ ràng muốn nói ra rất nhiều điều nhưng đến lúc thốt ra miệng chỉ là một chữ "được".
Chuyện phải kể về ba ngày trước, khi phía công ty quản lí của Vũ Đại Song Tử cùng Vương Thiên Nhị Song Ngư cùng lúc triệu tập hai người.
Từ sau một vài lần kết hợp cùng nhau, hình ảnh sóng đôi kề vai của Song Tử cùng Song Ngư nhận được rất nhiều sự ủng hộ. Do đó, công ty quản lí của bọn họ muốn lợi dụng điều này để đẩy mạnh hình ảnh của cả hai, vừa có thể tăng thêm độ yêu thích của người hâm mộ của Vũ Đại Song Tử, lại vừa còn thể làm đòn bẩy cho Song Ngư phổ cập hình ảnh của bản thân. Do đó, đại ý của công ty chính là muốn hai người tạo thành hình ảnh "cặp đôi", sau đó được công nhận và đẩy mạnh hình ảnh, đẩy mạnh tương tác. Vì thế mà Song Ngư sẽ biến thành "người bên cạnh" Vũ Đại Song Tử.