Tới những tháng cuối xuân, Trương Kim Ngưu ấy thế lại được giáo viên bộ môn Vật lý kết nạp vào nhóm học sinh đại diện cho trường đi thi. Trong đầu Kim Ngưu không khỏi xuất hiện mấy dấu chấm hỏi (?). Cô nhớ là điểm thi môn của mình tuy cao nhưng mà cũng không đến mức gọi là cao nhất, vậy mà có thể làm bộ mặt của trường đi thi? Hay là thấy Cự Giải học giỏi nên cảm thấy cô cũng như chị mình?
Mấy người bọn họ ngồi làm đề ôn tập do giáo viên đưa ra trong một phòng học nhỏ, không gian từ đầu đến cuối vẫn luôn yên tĩnh. Thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng giấy sột soạt và tiếng bút viết lướt tới lui trên giấy.
"Em xong bài rồi."
"Để tôi kiểm tra."
Thầy giáo bộ môn quan sát đồng hồ, lại nhìn về phía nam sinh kia đang điềm tĩnh thu dọn giấy bút.
Hừm, trải qua mấy ngày ôn tập, Hồ Thiên Tiễn quả nhiên vẫn có tiến độ tốt nhất.
Hồ Thiên Tiễn là học sinh giỏi ưu tú dường như là xuất sắc nhất của khóa cao nhị Mộc Mộc hiện giờ, được rất nhiều giáo viên ngắm tới. Nhưng mà, người đã đạt được vô vàn thành tích kia ấy thế mà lại chỉ đáp ứng ôn tập thi Vật lý. Nguyên nhân, không phải là vì nữ sinh sao?
Trời hè gió nhè nhẹ, phòng học mở tung các cửa sổ, ánh nắng chiều từ bên ngoài chiếu vào bên trong, chiếu đến trên người nữ sinh ngồi trước mặt cậu.
Hồ Thiên Tiễn nhìn cô, lại lén lút giấu đi ánh mắt mình không muốn bị nhận ra. Cậu biết cô sẽ khó chịu.
Giấy làm bài của Trương Kim Ngưu được nắng chiếu xuống làm những nét chữ ngay ngắn của cô hiện lên càng đặc biệt rõ ràng, đặc biệt bắt mắt. Hồ Thiên Tiễn vẫn luôn nhớ rõ nét chữ của cô.
Trương Kim Ngưu là người bình thường rất hoạt nháo, năng nổ tới mức thừa năng lượng. Nhưng mà, dáng vẻ chăm chú của cô luôn rất nghiêm chỉnh, chuyên chú đến mức khiến cậu ngày đó bị thu hút tới mức nào.
"Em cũng hoàn thành."
Trương Kim Ngưu là người tiếp theo làm xong tờ đề ôn này.
Cảm nhận được cô, Hồ Thiên Tiễn vội vàng rời đi ánh mắt sang nơi khác, không dám tiếp tục để tầm mắt của mình tiếp tục dán chặt trên người cô.
"Ồ? Cũng xong rồi?"
"Chị em các em đúng là thông minh y như nhau."
Thầy giáo bộ môn thấy Kim Ngưu hoàn thành bài thực sớm, không ngại khen ngợi cô. Kì thực, năng lực Kim Ngưu khi trước không có tốt như vậy. Nhưng trải qua mấy buổi ôn tập lại có thể thần tốc đuổi kịp Hồ Thiên Tiễn.
Thầy giáo bộ môn trong lòng chậc chậc mấy tiếng. Quả không hổ là người trẻ bây giờ, ngày một tài giỏi!
"Cám ơn thầy."
Trương Kim Ngưu ngoan ngoãn gật gù, sau đó lấy điện thoại ra dùng trong khi đợi kết quả.
Hồ Thiên Tiễn vẫn không nói gì, trầm tĩnh ngồi một góc bàn đảo mắt đi khắp phòng, thi thoảng lại dừng lại một chốc trên người đối diện.
...
"Đúng giờ thật."
Trương Kim Ngưu ra khỏi cửa phòng học, nhanh nhảu chạy xuống cầu thang.
"Không nỡ để cậu đợi."
Tống Bạch Dương thấy cô chạy đến trước mặt mình thì đứng lên dắt xe đạp vòng lại, sau đó ngồi lên trên xe.
"Hừ."
Kim Ngưu rất nhanh nhảy lên trên yên xe đạp màu trắng phía sau, một tay túm lấy một góc áo sơ mi của Tống Bạch Dương, chờ cậu bắt đầu di chuyển.
Từ sau ngày hôm đó, Bạch Dương rất chăm chỉ đưa đón cô, dường như là không có một hoạt động nào khác để làm. Tống Bạch Dương không tiêu tiền mua xe, vì thế mà dùng xe đạp của Trương Kim Ngưu. Ừ, chính là đạp tới đạp lui chiếc xe đạp nữ của cô đi khắp nơi.
"Không cần dẻo miệng, nếu không tớ lại sẽ nghĩ cậu cố ý tán tỉnh."
"Nghĩ cũng không sao."
"Mau lái xe!"
Trương Kim Ngưu rõ ràng là ngồi sau yên xe, như sợ người ta phát hiện ra, vội vàng quay mặt đi hướng khác. Không rõ có phải là vì ánh nắng ngoài trời chiếu xuống trên đoạn đường ban nãy thực gay gắt hay không, nhưng gương mặt nhỏ của Kim Ngưu ấy thế lại ửng hồng một đợt.
Kim Ngưu có thể nhận ra một điều cực kì rõ ràng, đó chính là: cũng từ ngày hôm ấy, Tống Bạch Dương không ngần ngại mà nói ra những lời công kích cô, thực lòng khiến cô không nghĩ mình còn có thể trống trụ nổi mà trực tiếp nói ra tình cảm của mình.
...
***
Nhất Nhân Mã trong lúc đợi thang máy thì mở điện thoại kiểm tra lại danh sách việc cần làm trong ngày một lần nữa. Nhìn tới Mao Bảo Bình vẫn đang yên tĩnh đứng bên cạnh mình, tay còn đang nắm chặt bao đựng bánh mỳ nóng hổi. Cậu đang căng thẳng à?
"Bảo Bình?"
"Vâng?"
"Cậu đi trường học không?"
"Chị cũng tới trường bây giờ sao?"
Mao Bảo Bình nghe thấy cô có ý định đến trường, phi thường cao hứng. Nếu như vậy bọn họ có thể trọn vẹn đi cùng với nhau.
"Chi bằng đi cùng nhau? Sau đó đến nơi tùy tiện chọn một chỗ ngồi ăn sáng. Thấy thế nào?"
Nhất Nhân Mã đề cử.
"Được!"
Mao Bảo Bình nhìn như thực vui vẻ, lập tức hưởng ứng. Đối với việc Nhất Nhân Mã tạo cơ hội cho cậu, cậu có bị thần kinh mới từ chối cô.
Cửa thang máy mở ra ở tầng hầm. Đây là một khu chung cư nhỏ, diện tích hầm để xe không lớn, riêng có một chiếc xe ô tô của Bảo Bình đã chiếm một phần lớn diện tích, cho nên lúc lấy xe ra mất một chút thời gian. Bảo Bình không muốn Nhân Mã mất thời gian nên đã bảo cô đợi ở bên ngoài trước.
Lái xe đến trường, Bảo Bình cùng Nhân Mã đi đến khu ghế tựa được đặt ngoài sân, nhanh chóng ăn bữa sáng rồi chia ra đi về hai hướng. Bảo Bình dù không muốn hai người như vậy tách ra, lại không thể níu người. Cậu biết cậu không thể làm phiền Nhân Mã, cũng không dám làm phiền cô. Sợ rằng chỉ cần một hành động ngu ngốc của bản thân sẽ phá đi mối quan hệ tốt đẹp hiện giờ của hai người.