Mỗi tuần có sáu ngày phải đi học ở trường thì có tới năm ngày Trương Kim Ngưu bị gọi đi ôn tập cho kì thi Vật lí. Kì thực có chút lười. Nhưng mà dù học tập tiến bộ thì mấy đề ôn cô đã làm qua đều chưa bao giờ đạt điểm tuyệt đối, Trương Kim Ngưu cũng không dám bỏ bê.
Chỉ là… mỗi một lần đều sẽ phải đối mặt với ánh mắt của người kia nhìn về mình, mỗi lần như vậy đều phải tỏ ra rằng bản thân không hay gì cả, chỉ có thể cắm cúi viết viết tính tính.
Kim Ngưu không quen ai trong đám học sinh ôn thi, đến văn phòng cũng chỉ biết làm bài rồi xem chữa lại, không cùng người khác giao lưu, cũng không nói gì nhiều. Phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn ngồi một chỗ giải đề, thi thoảng sẽ hỏi bài bạn học.
Hồ Thiên Tiễn luôn có vị trí ngồi ở đối diện cô, từ đầu đến cuối đều chưa thay đổi. Năng lực của cậu rất tốt, vốn luôn tự tin bản thân không cần tới lớp ôn này vẫn có thể đạt kết quả tốt. Nhưng vẫn luôn có lí do khiến Hồ Thiên Tiễn muốn chăm chỉ đến đây ôn tập. Thời gian một tiếng, nửa tiếng làm xong bài, thời gian còn lại đều lén lút nhìn người đối diện đang loay hoay viết lách.
Ôn tập kết thúc, nắng chiều cũng dần tắt, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi. Kim Ngưu chậm chạp ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước đã bị gọi lại.
“Kim Ngưu.”
Trương Kim Ngưu quay người lại, đối diện với Hồ Thiên Tiễn.
“Thi tốt…”
Hồ Thiên Tiễn chần chừ, cuối cùng lại chỉ bật ra được hai chữ ngắn ngủi.
Trương Kim Ngưu khó hiểu nhìn cậu, liếc mắt nhìn thấy xe đạp của Bạch Dương đang ở dưới sân trường liền không muốn dông dài với cậu.
“Thi tốt.”
“Trương Kim Ngưu!”
Hồ Thiên Tiễn hít sâu một hơi, lại gọi cô.
“Nếu tôi có thể đạt được hạng nhất, có thể đáp ứng tôi một điều hay không?”
Hai tay của Kim Ngưu ở trong túi áo khoác đã nắm chặt thành quyền. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe câu này.
Mỉa mai thật.
Ngày đó cùng Hồ Thiên Tiễn quen biết, trước khi tham dự mấy kì thi đều sẽ nói câu này cho cô nghe. Trương Kim Ngưu biết năng lực của cậu, cái gì đều sẽ tùy ý đáp ứng. Bởi cô biết cậu sẽ luôn đạt được kết quả tốt, chỉ cần cậu muốn. Sau đó cũng chỉ là đơn giản chiều chuộng cậu một chút.
Nhưng mà bây giờ không giống.
“Hà cớ gì phải đáp ứng cậu? Tôi không cần biết cậu có suy nghĩ gì, nhưng dù cho nó là gì thì tôi cũng không quan tâm, cũng không muốn liên quan tới.”
Bọn họ chấm dứt rồi.
Một lần nữa xoay mình. Nhưng lần này, chân còn chưa kịp bước đến bước thứ hai, cánh tay đã bị mãnh liệt kéo một vòng. Sau đó, bản thân còn khi còn không xác định nổi phương hướng đã bị mãnh mẽ ép lên trên tường.
“Trương Kim Ngưu.”
Hồ Thiên Tiễn áp sát lại trong gang tấc.
Kim Ngưu trợn trừng mắt, một lần nữa thẳng thừng đối diện với cậu.
“Một cơ hội thôi cũng không thể sao?”
Ánh chiều tà chiếu lên hai người, soi sáng sườn mặt mảnh khảnh cứng cỏi của nam sinh. Trương Kim Ngưu yên lặng nhìn sâu vào trong mắt cậu. Cô thấy được, cậu đau lòng.
***
Một tháng đếm ngược đến thời gian thi đại học. Trương Cự Giải vốn không đề cao việc thi đại học trong nước này của mình. Giấy tờ cũng phiếu nhập học của đại học mỹ thuật ở Ý đều đã được lo liệu hoàn tất, chỉ chờ ngày kết thúc khóa học là có thể suất phát. Thi đại học cũng chỉ là… đăng ký cho vui?
Lại nghĩ đến một điều, một vấn đề mà ngày đêm đều chiếm hữu trong đầu cô – vấn đề mang tên “Mộc Sơn Xử Nữ”.
Ở nhà ở vẫn còn treo bức tranh sơn dầu cỡ lớn. Vốn đã hoàn thành được gần một tháng, nhưng lại chưa đủ can đảm để đưa cho Mộc Sơn Xử Nữ. Hoặc là, nuối tiếc không muốn trao cho anh.
Vốn đã định đem bức tranh tới đặt trong Kí túc xá, nhưng cô lại không muốn bạn học biết, vì thế luôn treo ở đầu giường ngủ trong nhà riêng. Cái cảm giác là, đây là một bí mật riêng tư giữa hai người. Một thứ gì đó nhỏ nhoi mà chỉ giữa cô và Mộc Sơn Xử Nữ biết. Trương Cự Giải đặc biệt tận hưởng cảm giác này.
“Cự Giải.”
Trương Cự Giải giật mình, vội vàng từ tâm tưởng của mình chui ra. Suýt nữa quên mất bản thân là đang ở trong giờ học.
“Làm cái gì mà thất thần ra đó? Tôi đã gọi đến biết bao nhiều lần rồi?”
Âm thầm tặc lưỡi. Chẳng qua cũng chỉ mất tập trung một chút…
“Lên bảng chữa bài đi!”
Giáo viên Toán học ném cho cô viên phấn, sau đó lại ngồi xuống chỗ của mình.
Trương Cự Giải đối với bảng đen trống trơn nhẵn nhụi nhất thời hoang mang. Này là đang bảo cô phải làm cái gì? Ban nãy giáo viên giao bài tập cô căn bản không có nghe. Cũng không có ý định làm...
Chớp mắt nhìn xuống mọi người, sau đó lại viết hai chữ bài giải lên trên bảng. Một lần nữa lại ngoái xuống. Trương Cự Giải ở trên bục giảng hóa đá, tựa như cá bị vớt lên khỏi nước.
“Trong sách ôn thi trang 10, bài đầu tiên.”
Bạn học ngồi bàn đầu thấp giọng thủ thỉ nhắc cho cô.
Nhưng mà, phi vụ này lại bị giáo viên bộ môn khó tính bắt được.
“Trương Cự Giải, em học hành như vậy là sao?”
“Giờ đến làm bài đơn giản như vậy em cũng không biết giải?”
“ Hay là đến cả làm bài nào em cũng không biết đi?”
“Trương Cự Giải em thái độ này là thế nào?”
“Có phải thấy mình tài giỏi rồi liền coi thường không cần học môn tôi dạy, phải không?”
“Tôi sẽ phản ánh lại với chủ nhiệm của em!”
…
Trương Cự Giải mấp máy môi muốn nói, cuối cùng lại cúi đầu im lặng.
Cô có cơ hội lên tiếng biện minh không?