Vũ Đại Song Tử đi vào cửa phòng học, hôm nay đến muộn hơn thường lệ, lớp học sớm đã kín học sinh, chỉ đợi chuông vào giờ réo là giáo viên sẽ bước vào lớp.
Trương Kim Ngưu ở vị trí kế bên Tống Bạch Dương, cùng với Sư Tử một đám bu ở chỗ ngồi phía cuối lớp.
"Đến rồi à."
Tống Bạch Dương là người đầu tiên chào cậu, Song Tử cũng chỉ đáp lại một tiếng.
Vũ Đại Song Tử nhìn xuống chỗ ngồi của mình, bên cạnh còn có Mộc Kỳ Sư Tử. Kim Ngưu từ khi cùng Bạch Dương chính thức hẹn hò, mỗi lúc rảnh rỗi đều sẽ kéo Sư Tử chuyển chỗ ngồi, để hai bọn họ có thể ngồi cùng với nhau.
Mộc Kỳ Sư Tử đem cặp sách của Trương Kim Ngưu đang để tạm trên ghế của cậu thu lại cất vào trong hộc bàn. Vũ Đại Song Tử cụp mắt nhìn cô, không nói gì ngồi xuống.
Cả buổi Song Tử thái độ đối với bọn họ vẫn không thay đổi, lẳng lặng không nói gì. Thẳng đến lúc giáo viên chủ nhiệm vào lớp, Vũ Đại Song Tử lần đầu tiên có ý kiến muốn thay đổi chỗ ngồi.
"Ấy, sao lại muốn chuyển chỗ?"
Trương Kim Ngưu đã khỏi phục vị trí về bên cạnh cậu, vội vàng hỏi.
Tống Bạch Dương và Mộc Kỳ Sư Tử ngồi ở phía trên bọn họ cũng đồng loạt quay xuống, chăm chú nhìn cậu. Song Tử chỉ quét mắt nhìn bọn họ một cái, thuận miệng kiếm ra một lí do.
"Mắt tôi gần đây không tốt lắm, muốn dịch vị trí lên trên."
Tống Bạch Dương thấy Song Tử từ từ được giáo viên sắp xếp cho một vị trí mới cách bọn họ hai dãy bàn, có chút xa cách. Trương Kim Ngưu cũng không muốn đổi bạn cùng bàn khác, tay ôm cặp sách cùng sách vở theo đuổi cậu chuyển chỗ.
Bạch Dương biết cậu nói dối. Cũng thực sự đoạn ra được lí do của cậu.
Vũ Đại Song Tử mấy ngày hôm nay tâm trạng không tốt, trên lớp cũng không tập trung học tập, sau khi chuyển chỗ cùng chẳng khá khẩm lên tí nào. Ngồi học được một lúc, mắt lại vô hồn rời đi chỗ khác. Giáo viên ở trên bục giảng phát hiện ra cậu thất thần cũng chiếu cố không đụng đến cậu.
Đến giờ nghỉ trưa, Kim Ngưu đi tìm Trương Cự Giải bàn chuyện. Một lát sau, Thạch Hải Thiên Yết cũng đến trước cửa phòng học của bọn họ đưa Sư Tử đi. Giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi nhà ăn. Lớp học thoáng cái đã chỉ còn chưa đến chục người.
Tống Bạch Dương nhìn thấy ánh mắt của Song Tử vẫn còn dừng lại ở cửa lớp, thẫn thờ vô hồn.
"Khó chịu đúng không?"
Song Tử nhíu mi, không nhìn cậu.
"Khó chịu cái gì?"
Tống Bạch Dương cùng Song Tử chơi cùng nhau đã bao lâu, chẳng lẽ không nhìn ra tâm tư của cậu.
"Thích người khác mà không bày tỏ ra, đến lúc người ta đi rồi thì còn gì để nuối tiếc."
Song Tử quay đầu nhìn cậu, song lại cụp mắt, cầm lấy chai nước của mình tu một ngụm.
Trong lòng rõ ràng khó chịu, lại không muốn nói ra.
Nói ra có thể làm gì khác ư?
***
Vương Thiên Nhị Song Ngư sau khi được thợ trang điểm hóa trang, phục trang đã thay xong thì ngồi ở phòng chờ ăn cơm.
Vũ Đại Song Tử cũng cùng chung phòng nghỉ ngơi với cô đang được thợ trang điểm sửa sang lại đầu tóc.
Song Tử ở một bên mặt mày ủ dột, cơm hộp được chuẩn bị cũng chỉ ăn vài đũa còn chưa hết được phân nửa đã bị cậu đem bỏ qua một bên. Song Ngư muốn nói chuyện với cậu, lại sợ bỏng tay không dám lại gần.
Người quản lí của Vũ Đạo Song Tử đi vào phòng, nhìn thấy bản mặt tối tăm của cậu, nhìn đến hộp cơm đắt đỏ bị bỏ dở kia, hắn mới ý thức được cả ngày hôm nay chủ tử nhà mình có tâm trạng rất tệ.
"Trời, cậu làm sao lại mặt nhăn mày nhó như vậy, một lúc nữa là bắt đầu buổi chụp hình rồi."
Phòng nghỉ không lắp điều hòa, quản lí cầm lấy quạt giấy phe phẩy quạt cho cậu.
Vũ Đại Song Tử vào nghề được hai năm, hắn cũng đã tiếp nhận làm quản lí của cậu được một quãng thời gian dài. Hắn rất rõ tính tình Song Tử không tốt, nhưng cái ngành này không cho phép bộc lộ bản tính của mình ra bên ngoài, nhất là với những người trẻ tuổi non nớt chập chững bước vào nghề như Song Tử.
Vũ Đại Song Tử cũng là người thông minh, chuyện cần hiểu thì đều hiểu. Hắn biết Song Tử là người có tiền, còn là người trong giới quyền quý. Những quy tắc xã giao cơ bản, Song Tử đều hiểu, thậm chí còn biết nhiều hơn. Lúc nào cần cười thì phải cười, cần khóc thì tự khắc huy động tuyến lệ.
Nhưng mà, ngay sau khi kết thúc công việc, Song Tử chính là không kiêng dè gì bộc lộ hỉ nộ ái ố, mà thân là quản lí của cậu hắn đều phải tiếp thu hết. Không tiếp thu? Đuổi việc.
Vũ Đại Song Tử đường là ngôi sao mới nổi được giới trẻ rất yêu thích, mà đối tượng công ty bọn họ ngắm tới đều là những người trẻ tuổi. Dĩ nhiên, Song Tử sẽ nhận được những hậu đãi tốt nhất của công ty. Hắn dám bỏ công việc này sao?
Vũ Đại Song Tử không trả lời hắn, tay xoa xoa mi tâm.
Quản lí không thấy cậu có ý định phản hồi lại mình, bất lực thở dài.
"Tôi nói này, không muốn kể thì kệ cậu. Nhưng đây là buổi chụp với nhãn hàng lớn, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng."
Còn có
Hắn đánh ánh mắt nhìn đến Vương Thiên Nhị Song Ngư vẫn đang chăm chú nhìn bọn họ, lịch sử mỉm cười một cái. Song Ngư cũng lễ phép gật đầu mỉm cười với hắn.
"Buổi chụp cũng không phải chỉ có một mình cậu."
Phòng nghỉ của bọn họ không to, Song Ngư ngồi cách một khoảng vẫn có thể nghe được lời của người quản lí. Kì thực, cô dẫu có rõ lí do cũng không dám hé răng nói ra.
Thử để cho công ty chủ quản của bọn họ nghe được Vũ Đại Song Tử vì chuyện tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc xem.
Cô không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu.
Cũng không muốn cậu bị khiển trách, càng thêm đau đầu.