Trương Kim Ngưu trân trân nhìn nam sinh trước mắt mình, sườn mặt được ánh chiều tà chiếu xuống tô điểm thêm cho khuôn mặt sắc bén của cậu. Ánh mắt thiếu niên mới mười bảy tuổi lại chất chứa ngàn vạn những cảm xúc hỗn loạn chất đống.
Cảnh sắc này ấy thế lại quen thuộc như vậy.
Trong hồi ức của Trương Kim Ngưu vô thức nhớ đến một cảnh tưởng, một cảnh tượng đã cách đây một năm về trước.
Nam sinh tuấn tú thân mặc sơ mi đồng phục, cà vạt cẩu thả bị nới lỏng một đoạn. Nữ sinh bị cậu giam ở trên tường, gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng. Nam sinh thấy cô xấu hổ, thỏa mãn câu môi cười, sau đó cong lưng đặt xuống trên môi cô một cái hôn. Hoàng hôn, sắc trời đỏ ửng xinh đẹp, ánh chiều tà nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ lấy hai người.
Trương Kim Ngưu nháy mắt trở nên ảm đạm.
Hồi ức này, lâu ngày như vậy lại được khơi mở lại.
"Hồ Thiên Tiễn."
Cô khó khăn mở miệng.
"Chúng ta không thể nữa rồi."
Lời này vừa nói dứt, từ đằng xa vọng đến tiếng bước chân dồn dập. Sau đó, cuối hành lang xuất hiện một bóng người.
Nam sinh nhìn đến bọn họ, cuối cùng quay đầu bỏ đi.
Kim Ngưu xoay đầu, bị sự xuất hiện của người kia làm cho giật mình, đồng tử căng chặt.
"Bạch Dương!"
Trương Kim Ngưu nhìn bóng lưng cậu khuất hỏi hành lang, vội vàng đẩy nam sinh trước mắt ra đuổi theo cậu.
Kim Ngưu hoảng loạn chạy theo cậu, túi xách cũng không màng cầm theo. Cô bây giờ thực rối, có phải là cậu hiểu lầm rồi hay không?
Chết tiệt.
Tống Bạch Dương sao có thể chạy nhanh như vậy.
"Tống Bạch Dương cậu mau đứng lại đó!"
Kim Ngưu tăng nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc mà đuổi đến Bạch Dương đang bước trên hành lang tầng số một. Cô bắt được bóng lưng cậu, nghĩ cũng không cần nghĩ liền dùng hết sức bình sinh từ trước đến nay mình có mà hét lớn.
Lời nói của cô dường như có hiệu quả. Tống Bạch Dương cũng không tiếp tục bỏ đi, nhưng cậu cũng không di chuyển. Từ đầu đến cuối đứng nguyên một chỗ.
"Cậu có phải đã thấy..."
"Cậu sẽ quay lại cùng cậu ta?"
"Tớ..."
"Bao lâu nay tôi bộc lộ rõ ràng như vậy, cậu không phải là trì độn không nhận ra mà vì luôn hướng đến tên đó?"
Tống Bạch Dương từng lời từng lời đánh gãy câu nói của Kim Ngưu, khiến cô cực kì bối rối. Rốt cuộc là cậu đã hiểu lầm thành cái dạng gì rồi cơ chứ?
Trương Kim Ngưu bối rối không đáp lại cậu, trong mắt Bạch Dương lại thành cô ngầm cam chịu nhận định của cậu, rằng cậu nói đều đúng rồi. Cô không nói gì càng khiến cậu cảm thấy khó chịu trong lòng ngày càng cuồn cuộn dâng trào.
Vào cái khoảnh khắc cậu thấy Kim Ngưu được Hồ Thiên Tiễn vây ở trong lòng, cậu liền nhớ đến cảnh bức hình được chụp một năm về trước, bức hình mà Trương Kim Ngưu hết lời khen ngợi cùng yêu thích, cũng là bức hình mà cậu tự tay cậu chụp, lại được chính tay cậu vò nát khi Hồ Thiên Tiễn bỏ đi.
"Haha, không biết rằng cậu xấu hổ trông cũng dễ thương ghê ha."
Tống Bạch Dương ngồi ở bàn học đằng sau Trương Kim Ngưu, ánh mắt hờ hững nhìn cô cùng Hồ Thiên Tiễn trêu chọc nhau.
Không ai biết, Tống Bạch Dương âm thầm thích Trương Kim Ngưu từ những ngày đầu tập hợp. Cậu thích cái dáng vẻ thừa năng lượng của cô mỗi khi cô vui vẻ, thích cô mỗi ngày đều vui vẻ cùng kiếm chuyện nói với cậu, thích dáng vẻ vui sướng thỏa mãn của cô khi tranh được vật phẩm tốt khi chơi game, thích cả khuôn mặt mếu máo của cô mỗi khi gần đến buổi nghỉ trưa vì đói,..., thích rất nhiều.
Nhưng đến cuối cậu cũng không có cơ hội nói ra những lời này.
Hồ Thiên Tiễn cùng Trương Kim Ngưu yêu nhau, những cảm xúc của Bạch Dương chỉ có thể chôn chặt trong lòng. Bốn người bọn họ chơi cùng với nhau, cậu càng không muốn thứ tình cảm đơn phương của mình ảnh hưởng, bản thân chỉ có thể ở một phía bày ra bộ dáng không có chuyện gì.
"Cậu mới là kẻ đần!"
Tống Bạch Dương giật mình.
"Tớ không phải thể hiện rõ ràng như vậy rồi hay sao?"
"Tống Bạch Dương đần độn, rõ ràng là tớ thích cậu như vậy."
Bạch Dương ngẩn người. Bên tai như có một cái màng ù ù, cảm tưởng như cậu đang ở cõi hư ảo.
Là cậu tự tưởng tượng ra sao?
Tống Bạch Dương chậm rì rì quay người, nhìn thấy Trương Kim Ngưu đang đứng cách cậu một đoạn, đầu cúi gằm.
Bạch Dương nghi hoặc nhìn cô, cảm giác lời nói ban nãy vang lên rất đỗi chân thực.
Trong giây lát, cậu chợt giật mình nhận ra vành tai đỏ ửng của cô. Cái này, là do ánh sáng của hoàng hôn sao?
Tống Bạch Dương chần chừ, không dám bước về phía cô. Cậu không muốn ảo tưởng, lại mơ hồ không tin tưởng vào những điều bản thân vừa nghe.
"Tống Bạch Dương, tớ thích cậu, vì vậy mau chấp nhận đi!"
Trương Kim Ngưu ngẩng cao đầu, mấy bước đã đi đến trước mặt cậu.
Kim Ngưu túm lấy cổ áo sơ mi của cậu, mạnh mẽ kéo xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô phút chốc bỗng đối diện sát thật gần với cậu. Bạch Dương ngơ ngẩn nhìn cô, Kim Ngưu càng nắm chặt lấy cổ áo cậu, không cho phép cậu rời tầm mắt đi đâu khác.
Tống Bạch Dương nhìn cô đến ngây người, từng câu chữ được cô nói ra tựa như dòng mật rót thẳng vào trong tim cậu, khiến cho mọi giác quan vì nó mà lăn lộn phập phồng đến mức muốn vỡ ra.
Vươn tay nắm lấy gáy nhỏ, Bạch Dương vươn người hôn xuống môi cô.