Giờ nghỉ trưa là thời gian nghỉ dài duy nhất của cao trung Mộc Mộc trong cả một ngày học. Chuông báo kết thúc buổi học vừa reo, học sinh ai nấy cũng đổ xô xuống nhà ăn, muốn chiếc bụng rỗng đã gào réo nửa ngày trời của mình nhanh chóng được lấp đầy.
Mộc Kỳ Sư Tử chạy lên tầng trên, tìm đến lớp của Mộc Viên Ma Kết.
Sáng nay đến lớp sớm, quên đem theo bảng tên, sau đó đành nhắn tin nhờ đàn chị Song Ngư ở cùng phòng đem đến giúp mình.
Phòng học toàn là người quen, Sư Tử cũng chỉ chào hỏi qua loa mấy câu, sau đó tự nhiên đi lại trong lớp ưu tiên bọn họ. Mà cũng không phải là đi thẳng đến bàn học của Vương Thiên Nhị Song Ngư, mà là bị túm lại buộc phải dừng chân ở vị trí của Thạch Hải Thiên Yết.
"Sao lại đến đây?"
Thạch Hải Thiên Yết vòng tay một cái ôm lấy eo Sư Tử, thuận thế để cô ngồi trên đùi mình.
"Em kiếm Song Ngư."
Mộc Kỳ Sư Tử vừa nói vừa đảo mắt đi khắp phòng, phát hiện không thấy Vương Thiên Nhị Song Ngư ở nơi này.
"Cậu ấy đi tìm thấy giáo lĩnh hội rồi."
Mộc Viên Ma Kết đi đến chỗ bọn họ, sau đó ném cho Sư Tử một chiếc ghim cài áo.
"Chú ý đừng quên đồ nữa. Hôm nay may là em đến sớm, đến muộn bị ban kỉ luật bắt được thì sao."
Sư Tử nhận lấy ghim cài áo, sau đó cài lên trước ngực áo sơ mi. Bảng tên sáng nay cô quên mất.
Trường cao trung của bọn họ không có mã thẻ học sinh, cũng không in tên lên áo đồng phục, thay vào đó thẻ là bảng tên nhỏ như một chiếc huy hiệu cài trước ngực. Trường bọn họ còn thành lập nên ban kỉ luật, mỗi ngày đều ở cổng trường rà soát học sinh. Ai không có bảng tên sẽ không được cho phép vào bên trong trường học.
"Em biết rồi mà."
Mộc Kỳ Sư Tử bỏ qua vấn đề Ma Kết càm ràm với cô, hi vọng Hồ Thiên Bình sẽ sớm trở lại lớp đem chị cô đi đến nơi khác.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn. Ban nãy Song Tử có cho em mấy cái bánh."
Sư Tử được Thiên Yết một tay ôm lấy, yên vị ngồi trong lòng cậu.
Thạch Hải Thiên Yết nhìn cô đem ra từ túi áo khoác mấy cái bánh ngọt được đóng gói hay được bày bán dưới căn tin, sau đó đưa cho cậu.
Cô nói là Song Tử cho.
Là của Song Tử.
Thiên Yết cầm lấy mấy cái bánh cô đưa, sau đó một đường quẳng trên mặt bàn.
"Sao vậy?"
Sư Tử tròn mắt nhìn cậu.
"Đem bỏ đi."
"Sao lại bỏ?"
Sư Tử quay đầu nhìn cậu. Đây chính là mấy cái bánh bình thường cô hay đem cho Thiên Yết. Hôm nay vì cái gì mà khó tính?
"Đồ của tên đó cho đừng nhận nữa."
Thạch Hải Thiên Yết liếc mắt nhìn mấy cái bánh, song lại quay lại với Mộc Kỳ Sư Tử.
Chung phòng ở Kí túc xá với Vũ Đại Song Tử, vứt đi nửa cái nhìn cũng nhìn ra được cậu ta thích Sư Tử. Không thích thì đi gõ cửa phòng người ta nhiều như vậy để làm gì?
Khi trước sẽ không có ý kiến gì, nhưng giờ thì được quyền có ý kiến.
Mộc Kỳ Sư Tử hiện là bạn gái của cậu.
Bạn gái của cậu không cần thằng khác để tâm.
Sư Tử nhíu mắt, mất một lúc để hiểu ý nói trong lời của Thiên Yết.
Cậu như vậy lại để ý chuyện này.
"Được được. Em sẽ không đụng tới."
"Nhưng cũng không thể đem bỏ đi được. Lát nữa trở về em đem cho Kim Ngưu?"
Thiên Yết không đáp lại cô, trầm trầm mặc mặc.
Rõ ràng vẫn là muốn cô đem vứt đi hơn.
"Đi căn tin, em mua bánh cho anh, được không?"
Sư Tử ôm lấy cánh tay cậu, vỗ vỗ mấy cái.
Bạn trai giận dỗi, cô lại không biết dỗ. Cũng chỉ biết đem mấy cái bánh ngọt ra dụ cậu.
Mộc Kỳ Sư Tử mới bước vào mối quan hệ với Thạch Hải Thiên Yết chưa lâu, ngoại trừ biết cậu có thể ăn bánh ngọt, ngoài ra còn không thích cơm làm sẵn của căn tin, còn lại không hay biết cậu còn thích ăn cái gì khác.
"Không muốn ăn."
Sư Tử không đáp lại cậu.
Cậu cũng không nói.
Hai người yên lặng như vậy, mọi người xung quanh bọn họ cũng bất giác yên tĩnh theo.
Giờ nghỉ trưa, lớp ưu tiên không còn nhiều người, nhưng cũng không hẳn là ít. Mà bọn họ từ khi thấy Mộc Kỳ Sư Tử bị Thiên Yết giữ lại, từ đầu đến cuối đều vẫn âm thầm lén nhìn về phía cuối lớp học.
Không nghĩ tới bọn họ lại có một ngày thấy được Thạch Hải Thiên Yết cùng người khác ôm ấp. Còn là chủ động túm lấy người ta.
"Sau này cái gì Song Tử đem cho em đều không nhận, đã được hay chưa?"
Sư Tử lầu bầu, muốn đẩy Thiên Yết ra nhảy xuống khỏi người cậu.
Mộc Kỳ Sư Tử kì thực không muốn thỏa hiệp cùng với cậu. Vũ Đại Song Tử vốn là bạn của cô, còn nằm trong danh sách bạn tốt. Bây giờ có người yêu rồi, liền cùng cậu vạch ra ranh rới to thật to.
Dù sao cũng không phải cắt đứt quan hệ, cũng có thể chấp nhận được. Đã là hoa có chủ, cũng nên chỉnh đốn lại một chút.
"Được rồi."
Sư Tử vừa đặt một chân xuống đất, Thiên Yết lại một lần nữa dùng lực túm lấy người, sau đó chặt chẽ ôm trong lòng.
"Chúng ta đi căn tin."