12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 78: Lí do

Mỗi một năm đều sẽ có một ngày Lễ tình nhân, đây cũng là dịp để mọi ngành nghề thương mại đẩy cao doanh thu, chiến lược quảng bá cùng với khuyến mại cũng được thúc đẩy rầm rộ. Đối tượng nhắm đến đương liên là những cặp đôi, nhưng về đa số vẫn là người trẻ. Sức mua luôn rất tốt.

Lễ tình nhân rơi năm nay rơi vào chủ nhật, vừa vặn để có thể nghỉ ngơi thư giãn.

"Cậu muốn tặng gì cho Thiên Bình?"

"Chưa biết nữa."

Cách một tuần trước khi đến Lễ tình nhân, Mộc Viên Ma Kết đã bắt đầu suy tính về quà tặng.

Đi lại nửa ngày trong khu trung tâm thương mại, cho đến giờ vẫn chưa chọn lựa được nên tặng cái gì làm quà.

Hồ Thiên Bình cùng cô yêu nhau được nửa năm, ngoại trừ vào sinh nhật, cậu thi thoảng sẽ đem cho cô những món quà nhỏ nhỏ, tạo cho cô một chút bất ngờ.

Ma Kết không được chủ động như cậu. Vừa lúc đến dịp lễ, cô cũng nóng lòng muốn chọn cho cậu một món quà.

Mộc Viên Ma Kết sờ xoạng ví tiền ở trong túi đeo. Cô không có nhiều tiền, tiết kiệm lâu lắm mới đủ tiền để mua một chiếc đồng hồ hàng hiệu. Mao Bảo Bình từng nói, nam sinh bọn họ bây giờ thích rất nhiều thứ, đồng hồ, giày, máy chơi game, đồ hiệu,... Học cùng bọn họ mấy năm, Mộc Viên Ma Kết cũng biết mức độ chịu chi của mọi người. Nhưng mà, ngay cả một đôi giày thôi cũng lên đến sáu, bảy con số, thực muốn rút cạn tiền mà cô có thể tiết kiệm được.

"Hay là mua phụ kiện? Mấy đồ dùng nhỏ nhặt ấy?"

Vương Thiên Nhị Song Ngư đề cử. Mộc Viên Ma Kết dùng miệng không nói ra, nhưng cô biết bạn mình xót tiền. Dù sao từ trước đến giờ Ma Kết muốn mua cái gì luôn cần cân nhắc thật kĩ. Mỗi lần đi mua thực phẩm còn phải so sánh giá cả đến mấy lần mới quyết định mua.

Song Ngư đi cùng Ma Kết lên xuống một vòng khu trung tâm thương mại rộng lớn, mua được đồ xong đã là giữa buổi chiều.

"Về cẩn thận."

Vương Thiên Nhị Song Ngư tạm biệt Ma Kết, sau đó ngồi lên xe taxi đi đến địa điểm công tác.

Mở điện thoại, đồng hồ chỉ bốn giờ. Còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn. Ngồi xe mười lăm phút là có thể đến được nơi.

"Đã di chuyển chưa?"

"Em đang ngồi xe tới."

Vương Thiên Nhị Song Ngư thấy tin nhắn của quản lí, nhanh chóng trả lời.

Ngày hôm nay có tham dự một show diễn của một nhà thiết kế. Tuy tiếng tăm không lớn lắm nhưng tổ chức quy mô cũng không nhỏ. Đại khái mấy người mẫu trẻ có tiếng mới nổi như bọn họ đều sẽ tụ tại đây.

Quá trình diễn tập cũng phải mất đến cả tuần. Cho nên hôm nay không cần đến sớm. Trước giờ diễn chỉ cần dượt lại một lần là có thể.

Chưa tới giờ cao điểm, đường quốc lộ mới được quy hoạch lại vô cùng rộng rãi. Xe chạy ước chừng chưa đến mười phút đã tới nơi.

Song Ngư đi vào khu chuẩn bị, sau khi gặp quản lí thì được đưa đi trang điểm.

Phòng trang điểm rất đông, mỗi người đều phải tự phân chia lo phần của bản thân. Thợ trang điểm không nhiều, lại không thể làm ẩu. Mỗi một lần chỉnh trang có người mẫu cũng phải tốn đến gần nửa tiếng.

Song Ngư ngồi trước bàn trang điểm còn trống, lấy lược chải qua mái tóc dài của mình. Hằng ngày bảo dưỡng tốt, ban nãy còn ngồi xe tới, tóc không bị rối. Chải mấy cái đã xong.

Trong lúc đợi thợ trang điểm, Song Ngư đảo mắt nhìn xung quanh, dễ dàng thấy được Vũ Đại Song Tử nổi bật trong đám người.

Song Tử là người được ưu ái nhất trong tất cả bọn họ, cái gì cũng nhận được ưu tiên. Nhìn cậu từ trên xuống dưới đều đã chỉnh chu, đoán chừng đã hoàn thiện xong hết rồi.

Vũ Đại Song Tử ngồi một góc ngay hướng gió thổi của điều hòa, nhàn nhã sử dụng điện thoại, không có ý muốn chú tâm tới xung quanh.

Song Tử có một khuôn mặt đẹp, đường nét sắc xảo, lại có một chút ngây ngô của thiếu niên. Cậu chỉ được thợ trang điểm tô vẽ nhẹ nhàng, cũng không cần phải đeo kính áp tròng, không muốn làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cậu.

Song Ngư ánh mắt luôn chuyên chú nhìn cậu. Từ khi biết đến cậu cho tới giờ phút này, cô vẫn luôn dõi theo bóng lưng cậu, âm thầm quan sát.

"Mọi người, chuẩn bị thôi."

Trước khi chính thức trình diễn cần phải tập dượt lại một lần cuối cùng. Người phụ trách hậu trường tới thông báo với bọn họ, sau đó mọi người cũng lần lượt rời đi.

Ngày hôm nay có gần năm mươi người mẫu trẻ, đều phải tranh giành nhau để có thể có một vị trí để thể hiện bộ sưu tập. Dù sao bọn họ cũng đều là lính mới, đều là những người trẻ mới nổi. Cho nên, những show trình diễn thế này đã là tài nguyên vô cùng quý giá.

"Chủ tử của tôi ơi, xin cậu đấy!"

"Nếu còn không chấn chỉnh lại chỉ e rằng công ty sẽ cắt đứt hợp đồng với cậu."

"Người ta vừa rồi mắng thẳng vào mặt tôi như vậy, tôi chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui."

Vương Thiên Nhị Song Ngư là một trong những người được sắp xếp để đi ra đầu tiên, lúc trở lại, vô tình nhìn thấy cảnh này.

Song Tử cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, tay xoa xoa tóc, phải nghe quản lí trách mắng mình. Hành lang dài yên tĩnh ít người qua lại, âm thanh đặc biệt vang dội.

Vũ Đại Song Tử đợi quản lí của mình nói xong, ngẩng đầu lên lại thấy được Song Ngư ở cách bọn họ một đoạn, âm thầm quan sát.

Vũ Đại Song Tử không quan tâm đến cô, mở cửa phòng chờ đi vào.

Song Ngư bị cậu nhìn, giật mình cũng đi vào trong phòng chờ.

Phòng chờ không có người, Vũ Đại Song Tử lại thờ thẫn ngồi dưới sàn.

Song Ngư nhìn cậu cậu như vậy, một cỗ cảm xúc không đành lòng dâng lên.

Năm thứ hai cao trung, khi Vương Thiên Nhị Song Ngư lên đến cao nhị, lúc đọc một trang báo học đường vô tình thấy được Vũ Đại Song Tử. Trên trang bìa, thiếu niên mặc sơ mi trắng nở nụ cười tươi sáng, tựa như mặt trời trong buổi trưa hè, rực rỡ mà chói chang.

Ngày hôm đó, tiết học thể dục, Song Ngư ở một bên trông thấy cậu chơi bóng rổ cùng bạn bè. Một lần nữa, khung cảnh trong trang tạp chí đó như được tái hiện, từng chút một rõ ràng ở ngay trước mắt.

Giờ phút ấy, Song Ngư liền quyết định dõi theo cậu. Cũng vì cậu mà bỗng dưng muốn trở thành một người mẫu.

"Vũ Đại Song Tử."

Song Ngư mấp máy môi, khẽ khàng gọi tên cậu.

Giọng cô rất nhẹ, trong gian phòng yên tĩnh lại rất rõ ràng.

"Song Tử."

Song Ngư đến gần Song Tử, ngồi xổm xuống ngang tầm với cậu.

"Có nhiều thứ, bản thân vốn không thể quyết định được."

"Có những chuyện, càng để trong lòng sẽ lại càng phiền muộn."

Cô cụp mắt, trong lòng nhớ lại những chuyện khi trước. Giọng nói vô thức trở nên mềm mại đi mấy lần.

"Ủ dột mãi như vậy?"

Song Ngư không biết lấy đâu ra can đảm, tay chạm lên tóc cậu. Sau đó, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

"Tôi vẫn luôn tò mò, vì sao khi trước cậu lại quyết định làm người mẫu thế?"

Vũ Đại Song Tử quay vùi đầu giữa đầu gối, không muốn quan tâm đến Song Ngư. Nhưng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng của cô lại tựa như bông gòn, từng câu từng chừ rơi vào trong tai đều thúc ép dòng chảy trong cậu.

Vì sao ban đầu cậu lại muốn trở thành người mẫu?

Cũng không phải tự dưng mà muốn.

Ngày trước cha mẹ bận rộn kinh doanh, thường xuyên không ở nhà. Trong nhà có bà ngoại, thường xuyên trò chuyện với cậu. Song Tử cũng rất quý bà mình. Bà của cậu có một chiếc máy ảnh nhỏ, thi thoảng lại đem ra chụp hình của Song Tử.

Vũ Đại Song Tử từ nhỏ đã rất xinh xắn, bà cậu càng đặc biệt thích ngắm đứa cháu trai đẹp mắt này. Ngày hôm ấy xem truyền hình, vô tình nói đến: nếu cậu trở thành người mẫu chắc hẳn sẽ rất đẹp. Bà thật muốn nhìn cậu tỏa sáng như thế.

Vũ Đại Song Tử khi đó mười tuổi, trong lòng ghi nhớ lời này. Năm cuối cấp sơ trung, cậu ứng tuyển vào một công ty giải trí có tiếng, trót lọt trở thành một người mẫu trẻ. Cho tới giờ phút này, cậu vẫn còn nhớ rõ khoảng khắc bà ngoại dịu dàng xoa đầu khen ngợi cậu khi số tạp chí đầu tiên được phát hành. Khi ấy, trang tạp chí có hình ảnh của cậu chỉ là một trang nhỏ của trang giải trí.

Chỉ là, bà ngoại tuổi cao, chẳng bao lâu sau khi Vũ Đại Song Tử bắt đầu chụp hình đã qua đời.

Song Tử vẫn làm người mẫu ảnh cho tới bây giờ, bởi trong lòng cậu luôn hiện hữu tâm nguyện muốn người bà của mình luôn có thể chiêm ngưỡng mình, muốn bà vì cậu mà mỉm cười.

Song Ngư gỡ tay khỏi tóc cậu. Cô đương nhiên biết lí do vì sao Song Tử lại trở thành người mẫu, nhưng lại cố ý không muốn nói ra. Bởi, Song Tử chưa từng nói ra điều này với ai cả.

"Chị phiền thật đấy."

Song Tử thở dài, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn Song Ngư.

Vò mái tóc đã bị Song Ngư xoa đến lộn xộn, Song Tử phủi quần áo đứng dậy.

Đồng hồ chỉ sáu giờ kém mười lăm.

Còn mười lăm phút nữa là đến giờ trình diễn.

"Ngồi thừ ra đấy làm gì? Không định trình diễn nữa?"

Song Ngư thẫn thờ nhìn bản tay mảnh khảnh xòe ra trước mặt mình, hít sâu một hơi, vội vàng nắm lấy tay cậu đứng dậy khỏi sàn nhà.

Song Tử bị gọi đi, trước, phòng chờ yên tĩnh chỉ còn lại một mình Song Ngư. Tiếng kim đồng hồ từng giây lại dịch chuyển phá lệ bắt tai thế nhưng lại bị từng tiếng thình thịch trong lồng ngực thiếu nữ lấn át.