Sáu giờ đúng. Chuông báo thức vang lên, lại một lần nữa bị tắt ngúm.
Đây đã lần lần thứ hai nó kêu rồi. Một lần trước đã là từ nửa tiếng trước.
Nhất Nhân Mã mệt mỏi cuộn tròn trong chăn một lúc lâu, tới tận khi chân mày chịu giãn ra sau khi bị chuông báo thức phá hoại mộng đẹp cô mới chịu xốc chăn ngồi dậy.
Cửa sổ phòng ngủ ở hướng đông, sáng sớm đều sẽ đón ánh nắng vào bên trong. Nhân Mã dẫu không phải người thích dậy sớm, nhưng lại đặc biệt thích cảm giác tỉnh dậy trong một căn phòng như thế này.
Nhân Mã hoàn thành tất cả khâu chuẩn bị cho ngày mới trong nửa tiếng, sau đó bắt đầu nấu đồ ăn sáng.
Từ ngày Mao Bảo Bình thường xuyên đem cho cô đồ ăn sáng, Nhân Mã đã bắt đầu nảy sinh chút lười biếng, không còn mỗi ngày đều dậy sớm tự làm cơm cho mình ăn. Nhưng mà, thi thoảng cô vẫn nên làm cho cậu chút đồ.
Nhân Mã trong lúc đợi bánh mì được nướng xong thì đi kiểm tra điện thoại. Sau tin nhắn chúc ngủ ngon từ tối hôm qua, Bảo Bình ngày hôm nay vẫn không nhắn tin cho cô.
Trên đồng hồ biểu thị ngày 20, vừa đúng đến sinh nhật.
Cetus cách đây một tuần đã hẹn đi ăn cùng cô, Bảo Bình cũng đồng thời ngỏ ý muốn rủ cô đi ăn tối. Đại ý chung đều là muốn cùng cô đón sinh nhật. Nhân Mã đồng ý cùng Bảo Bình đi ăn tối, nhưng đến ngày hôm nay lại không thấy động tĩnh gì từ cậu.
Nhân Mã vỗ vỗ mặt mình, quyết định không suy nghĩ thêm nữa. Dù gì thì ai cũng có công chuyện riêng của mình mà.
Buổi sáng ngày hôm nay có một lớp học, Nhân Mã rời khỏi nhà, không quên treo lên trước tay nắm cửa phòng của Bảo Bình túi đồ ăn. Ngày hôm nay không thể đợi cậu cùng đi rồi.
"Sinh nhật vui vẻ."
Ngồi trên giảng đường, Nhất Nhân Mã đương tập trung ghi chép bài giảng, điện thoại bỗng dưng thông báo có tin nhắn mới.
Nhân Mã phút chốc hăng hái, lại vô thức hụt hẫng nhìn đến người phát tên nhắn đến.
Đều là giáo sư cùng bạn bè thân thiết.
Nhân Mã thở dài, trong lòng có chút cảm giác buồn chán không rõ nguyên do.
Một ngày cứ thế trôi qua, thi thoảng sẽ lại có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật được phát đến. Tất cả đều được Nhân Mã đáp lại nhanh chóng. Dẫu sao hôm nay cũng là một ngày rảnh rỗi. Thẳng cho đến khi kết thúc buổi chiều, Mao Bảo Bình mới phát đến một tin nhắn cho Nhân Mã.
"Đã tan trường chưa? Em tới đón chị?"
Vài giây sau, màn hình chuyển đến thông báo cuộc gọi.
Mao Bảo Bình gọi đến.
Nhất Nhân Mã thấy tin nhắn của cậu, quên luôn cả cảm giác buồn chán cả ngày hôm nay, cũng ngừng lại việc tiếp tục nhắn tin trả lời mọi người, trực tiếp ấn nhận.
"Tôi đây."
Nhân Mã cất giọng, nóng lòng muốn nghe thấy giọng của cậu.
A, cảm giác này.
"Chị đang ở đâu? Em đến đón chị."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng êm ái trôi vào trong lỗ tai cô, tựa như một viên thuốc tăng lực khiến cô tràn trề sinh lực.
"Không cần. Tôi ở gần phố người Á rồi, đi trực tiếp đến quán ăn là được."
Nhân Mã giương lên khóe môi, bắt đầu đi bộ dần trên đường. Cô còn cách con phố người Á tầm một cây số nữa. Đi bộ không đáng ngại lắm. Bảo Bình lái xe vào khu đông đúc này cũng không tiện lắm.
***
Thạch Hải Thiên Yết một mình ngồi trong phòng học, thi thoảng lại liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lớp học đang là giờ Thể dục. Mấy môn phụ về mảng thể chất này từ trước đến nay vốn đều bị giáo viên dạy cho xong, buông thả một chút, cuối kì cũng không cần thi cử mà vẫn có thể qua môn.
Dù sao trường bọn họ cũng đề cao mảng đòi hỏi vận động đầu óc hơn. Mấy môn thể chất đều sẽ được gạt qua bên cạnh. Nhưng hôm nay giáo viên Thể dục của trường có vẻ đặc biệt hứng thú, bên dưới sân vận động lớn còn đang tụ tập các lớp lại với nhau.
Tòa nhà của dãy phòng học ưu tiên ngay cạnh sân vận động, đối diện với nhà thể chất. Từ trong phòng học nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã có thể thấy được hoạt động bên dưới. Cũng vì không muốn học sinh mất tập trung mà những hoạt động ở bên ngoài đều được điều động di chuyển vào bên trong phòng thể chất vì sợ ảnh hưởng đến việc học của học sinh.
Nhưng mà không phải học sinh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đều có tư tưởng muốn được hóng hớt chuyện bên ngoài hay sao?
Ở bên dưới sân vận động, Hồ Thiên Bình bỗng dưng ngẩng đầu, nheo mắt phát hiện ra Thiên Yết vẫn còn ở lại bên trong lớp học.
Xem ra lại trốn tiết.
Thạch Hải Thiên Yết đụng phải ánh mắt Thiên Bình lại rời mắt về bên trong phòng học, tiếp tục sử dụng điện thoại.
Ước chừng mười lăm phút sau, bên dưới lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt trở lại. Thạch Hải Thiên Yết ngẫu nhiên sẽ lại liếc mắt ra ngoài một chút. Nhưng lần này nhìn ra lại giữ lại ánh mắt cậu.
Dưới sân vận động, hàng ngũ lộn xộn đứng thành hai phía của sân vận động, đám học sinh dưới tiết trời nắng nóng như không hề thiếu đi tinh lực, ngược lại còn đặc biệt năng nổ hô hô hoán hoán khắp nơi.
Mà lúc này, thầy giáo cùng vài ba học sinh khác đang tụ lại một chỗ xem xét tình hình một nữ sinh.
"Em trai, đưa bạn học đi phòng Y tế đi."
Thầy giáo Thể dục cúi người xem xét vệt một vệt đỏ ửng ở phía trên cổ chân nữ sinh.
Tống Bạch Dương ngồi thấp xuống đất, nắm lấy cổ chân Mộc Kỳ Sư Tử nhìn qua một chút, sau đó nâng mắt hỏi cô.
"Chỉ là trật chân nhẹ, nắn lại khớp là được."
"Cậu định bẻ chân cậu ấy à?"
Trương Kim Ngưu cũng ở chỗ này.
Tống Bạch Dương nhướng mày nhìn Sư Tử, như thể chỉ đợi cô gật đầu, lực trên tay sẽ lập tức huy động.
Mộc Kỳ Sư Tử trợn mắt nhìn cậu, tuyệt nhiên không có ý định tán thành với cái tư tưởng kia của cậu. Không phải cô không biết khi nắn khớp sẽ đau muốn độn thổ đâu. Chưa kể giờ chưa làm gì đã đau đến chết, không cần đợi lát nữa có người cầm chân cô bẻ sẽ có cảm tưởng như thế nào.
"Đừng có hành động linh tinh. Đưa bạn học đến phòng Y tế đi. Lỡ em làm sai cái gì..." lại biến lợn lành thành lợn què.
Ông không muốn phải chịu trách nhiệm cho thương tổn của học sinh đâu.
"Em cũng đi cùng."
Kim Ngưu mắt sáng trưng, lập tức xin xỏ.
"Một người đi là đủ rồi. Em đi theo làm cái gì?"
Thầy giáo thể dục ôm tay đứng một chỗ, mắt nhíu lại nhìn cô. Ý muốn cô ở lại chỗ này tiếp tục giờ học.
Kim Ngưu đỡ Sư Tử đứng dậy từ mặt đất, còn định mặc kệ thầy giáo, trực tiếp lẻn đi cùng Bạch Dương. Nhưng mà, người vừa từ mặt đất đỡ lên, cô đã lập tức bị giành lấy, bản thân mình thì bị gạt qua một bên.
"Làm sao vậy?"
Thạch Hải Thiên Yết chẳng biết từ lúc nào đã có mặt ở sân thể chất, để cho Mộc Kỳ Sư Tử nắm lấy tay mình, một bên trực tiếp túm lấy eo cô đỡ lấy.
"Chạy tiếp sức không cẩn thận bị trật chân rồi."
Sư Tử ngẩng đầu nhìn Thiên Yết, đáp.
"Nắn lại khớp là được."
...
"Cậu ấy không muốn nắn khớp."
Tống Bạch Dương lên tiếng, cằm hếch nhẹ về phía một chân của Sư Tử còn đang co lên trên không trung.
Tống Bạch Dương ôm vai Kim Ngưu, muốn kéo cô đi nơi khác. Vốn cần đưa người đến phòng Y tế. Nhưng giờ chắc không cần đến phiên bọn họ nữa rồi.
***
Phố người Á là một khu ăn uống chơi bời có tiếng, ban ngày thường sẽ không đông lắm nhưng cho tới buổi tối, các cửa hàng sẽ đồng loạt mở cửa, các hoạt động ăn chơi đều sẽ bắt đầu. Tuy là một khu phố nhỏ nhưng sức hút lớn.
Nhất Nhân Mã không thích ăn đồ Tây cho lắm, thi thoảng lại chạy tới nơi này mua lương thực về nấu cơm. Mao Bảo Bình dường như không cần hỏi cũng luôn biết cô muốn gì. Cậu là người chủ động hẹn lịch, cũng là người chủ động chọn quán ăn mà cô thích.
Ở cùng cậu vẫn luôn là cảm giác thoải mái hài lòng đến như vậy.
Nhất Nhân Mã rời khỏi đường chính, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Đây là đường tắt đến khu phố người Á mà cô và Bảo Bình vô tình tìm ra được.
Đi được một bước, lại phát hiện ra có mấy người vẫn luôn đi theo đằng sau cô. Đến lúc này cô mới có thể phát giác ra được.
"Đàn em, nói chuyện chút không?"
Nhân Mã quay người, nhìn thẳng vào bọn họ.
Ba người hai nam một nữ, đều là sinh viên của đại học cô theo học. Cả ba người bọn họ đều là du học sinh trao đổi ở khóa phía trước, mỗi người cô đều nhớ rõ.
"Sao? Chúng ta còn gì để nói?"
"Kênh kiệu gớm, non choẹt như vậy mà đòi lên mặt với bọn này à?"
Nữ sinh cường điệu cười. Cô ta không thích Nhân Mã.
"Nếu không phải mày ở trước toàn trường phát biểu bài tranh luận đấy, bọn này cũng không cần phải làm đến nước này đâu."
Nhân Mã mím môi, không muốn đáp lại bọn họ.
Cách đây vài ngày, có một buổi tranh luận đàm thoại trước toàn trường để giành được học bổng dành cho du học sinh. Nhất Nhân Mã cũng tham dự. Chuẩn bị một bài luận thật dài, mất cả tuần để tìm hiểu, cuối cùng bị trộm mất. Nhưng cô vẫn còn bản dự phòng. Vừa hay, khi lấy ra bản soạn thảo dự phòng, ba người này lần lượt đến trước cô muốn cô từ bỏ quyền tham gia. Bởi bọn họ rất cần suất học bổng này.
Đây chính là suất học bổng ưu tiên, có thể chuyển thẳng sinh viên đến trường đạo tạo tốt nhất trong nước. Mà số lượng lại thật ít ỏi.
Cô sẽ vì người mình không cùng quan hệ mà nhường nhịn?
"Ranh con, đúng là nhẹ không ưa lại thích ưa nặng."
Một tên trong số đó không muốn cùng bọn họ dong dài, trực tiếp đẩy mạnh Nhân Mã khiến lưng cô đập mạnh vào tường.
Nhất Nhân Mã nhìn ba người bọn họ, lại nhìn con ngõ nhỏ này, căng thẳng mím môi.
Xong rồi.