Buổi tối ở Kí túc xá, sau khi làm xong bài tập, Vương Thiên Nhị làm vài thao tác chăm sóc da mặt rồi trở về giường của mình. Nằm trên giường một lúc, không hiểu sao lại lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn cho Song Tử.
"Cậu ngủ chưa?"
Giờ đã là mười hai giờ. Trường học của bọn họ thường bắt đầu buổi học lúc 7 giờ rưỡi. Thường để đảm bảo giấc ngủ thì mọi người vào giờ này đều đã đi ngủ rồi.
Song Ngư không kì vọng vào việc cậu sẽ trả lời tin nhắn của mình. Nhưng cho đến lúc màn hình hiện dấu hiệu đối phương đã xem tin nhắn, trái tim vô thức lại thình thịch đập nhanh hơn. Dẫu vậy nhưng cô vẫn thật muốn cậu sẽ nhắn lại.
Song Ngư kê cao gối tựa, sau đó ngồi ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại.
Kể từ lần trình diễn đó, mối quan hệ giữa bọn họ có chút. Song Ngư thi thoảng cũng có thể chạy đi kiếm cậu, Song Tử cũng không còn giữ thái độ gai góc như trước với cô. Song Ngư đối với thay đổi nhỏ này giữa bọn họ cảm thấy rất vui vẻ.
Công ty vẫn yêu cầu hai người tiếp tục lăng xê CP, Song Ngư và Song Tử đương nhiên vẫn phải thực hiện. Chỉ là giờ đã không còn gượng ép như trước. Vương Thiên Nhị Song Ngư mỗi lần đi tìm cậu cười cười nói nói một lúc, dù muốn hay không đều sẽ bị chụp lại, sau đó hình ảnh của bọn họ trực tiếp trôi lên diễn đàn. Riết rồi cũng quen.
"Chưa."
Điện thoại khẽ rung, kéo theo tâm tưởng của Song Ngư trở lại.
Một tin nhắn cộc lốc được Song Tử gửi đến, sau gần năm phút kể từ lúc tin nhắn của cô được gửi đi.
Tim nhỏ bên ngực một lần nữa căng thẳng. Song Ngư nhập vài dòng, lại quyết định xóa đi. Lặp đi lặp lại thao tác đến tận một phút, cuối cùng cũng gửi đi được một tin nhắn.
"Tôi tưởng cậu đã ngủ rồi."
Bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ có thể trút ra được vài chữ này.
"Một chốc sẽ ngủ."
Song Ngư chớp mắt, có chút không ngờ. Không giống với lần trước, lần này tựa như là đáp lại ngay tức khắc.
"Mai có lịch trình gì không?"
Song Tử không chủ động nhắn tin, nhưng cô lại muốn cùng cậu trò chuyện. Nhưng cô cũng lại không có chủ đề để nói chuyện cùng cậu. Bọn họ chưa phải thân, cũng không có nhiều chuyện chung để có thể nói. Khiến cô có chút bối rối.
"Không có."
"Vậy có đến phòng tập không?"
Song Ngư nghĩ ngợi, lại nằm xuống giường tiếp tục soạn tin nhắn.
"Có."
"Vậy chúng ta có thể đi cùng nhau không?"
Tin nhắn lần này vừa được gửi đi, Song Ngư liền căng thẳng, vội vàng nhấn tắt màn hình. Cô đem chăn mỏng chùm kín mình, điện thoại cũng bị siết chặt trong lòng bàn tay.
Cô như vậy lại gửi đi rồi.
Trong lòng nôn nao hồi hộp, lại không dám mở máy ra. Cảm xúc tựa như khi bản thân vừa làm việc xấu mà bị bắt thóp vậy. Kì cục thật.
Không biết qua bao lâu. Vương Thiên Nhị Song Ngư ở trong chăn mới từ từ mở ra màn hình điện thoại, khung hội thoại giữa hai người cũng đồng lúc hiện lên.
"6 giờ quản lí tới đón tôi."
"Muộn một giây thì tự đi."
Song Ngư che miệng, ngăn cho mình không phát ra âm thanh kì lạ. Mặt kì lạ mà trở nên nóng bừng.
"Ngủ ngon."
Song Ngư không thể khống chế bản thân không cười, nhưng khóe môi lại cứ giương lên, tố cáo chính bản thân mình.
Điện thoại tắt đi, Vương Thiên Nhị Song Ngư kéo chăn đắp lên, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Không biết cô mơ thấy cái gì, nhưng nhìn khóe môi đang nhè nhẹ giương lên kia, rõ ràng là mơ rất đẹp.
***
Tiết học phụ đạo vừa kết thúc, Trương Kim Ngưu liền đi tìm Tống Bạch Dương.
Trường học thi thoảng sẽ lại có lớp học phụ đạo, không bắt buộc học sinh phải tham gia. Kim Ngưu không biết điều "không bắt buộc" này, tới lúc đăng ký xong rồi mới hay cũng không thể thay đổi được. Học phụ đạo hai tiếng, cơ bắp trên người đều mỏi nhừ.
Bạch Dương không tham gia lớp phụ đạo, cũng không có trở về Kí túc xá. Kim Ngưu không thể liên lạc với cậu, bản thân chỉ có thể đi loanh quanh trong trường tìm thử.
Đi hết một vòng hành lang, cuối cùng đến phòng thể chất thứ hai của trường. Đây là khu vực bể bơi trong nhà.
Kim Ngưu tháo giày đi vào bên trong, bên tai nghe được tiếng đập nước. Sau đó, rất nhanh hình ảnh thiếu niên đang bơi lội trong bể nước lọt vào trong mắt. Bạch Dương bơi rất giỏi, sải tay dài, dáng người cũng đẹp. Cậu tham gia vào câu lạc bộ bơi lội như là cá gặp nước, không cần nói gì nhiều cũng có thể được mọi người công nhận.
Trương Kim Ngưu xem cậu thi đấu vài lần, cũng thấy được cách cậu nghênh ngang tự tin đoạt được giải thưởng. Bạch Dương luôn rất sôi nổi, nếu có thể ví von cậu với một điều gì đó, cô sẽ liên tưởng tới mặt trời vào mùa hạ, nồng nhiệt cháy bỏng, lại cũng thực ấm áp.
Kim Ngưu nhìn cơ thể cậu uốn lượn ở dưới nước, lúc ẩn lúc hiện, tựa như tiên cá vậy.
Tống Bạch Dương bơi hết một vòng, ngẩng đầu phát hiện ra Kim Ngưu không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bể bơi. Cô đang ngồi xổm ở mép hồ nhìn cậu, bộ dáng cũng thực chuyên tâm.
"Học xong rồi sao?"
Bạch Dương bơi gần đến chỗ cô, một lần nữa ngoi lên trên bờ.
"Ừ. Nghĩ cậu ở đây nên đến."
Kim Ngưu với tay vuốt vuốt mái tóc dài ẩm ướt của cậu gọn qua một chỗ. Bạch Dương vừa nổi lên khỏi mặt nước, gương mặt đều bám lại nước hồ. Cậu không đem mũ bơi, mái tóc sáng màu bị ước được cô vuốt lung tung thi thoảng lại nhỏ xuống vài giọt nước trong veo, đọng lại bên gò má, rồi lại dọc theo sườn mặt rơi xuống dưới.
"Có mệt không? Tôi có nước cam lạnh ở trong túi."
Bạch Dương năm lấy bàn tay cô, sờ sờ. Có lẽ vì cô vừa từ bên ngoài vào, lòng bàn tay vẫn còn ấm áp. Trời hôm nay cũng thực nóng mà.
"Lát tớ uống."
Kim Ngưu sẽ không nói là cô vừa mới cùng Sư Tử đi uống nước đâu.
"Có muốn bơi không? Nước rất mát."
Một người dưới nước, một người trên bờ nói chuyện với nhau, Bạch Dương bỗng xuất hiện suy nghĩ muốn thấy Kim Ngưu cũng cùng mình ở dưới nước. Dù sao nước cũng rất mát.
"K... hông..."
Kim Ngưu rõ ràng muốn nói không, một chữ cũng không kịp thốt ra đã bị Bạch Dương nhanh nhảu kéo xuống, mặt nước theo đó cũng bắn nước tung tóe.
Trương Kim Ngưu sửng sốt, vội vàng với tay túm lấy cậu. Cô không biết bơi!
"Bạch Dương!!!"
Kim Ngưu cuốn tay ôm cổ cậu. Bể bơi hai mét, chỉ cần cô buông tay là có thể chìm xuống.
"Ồ, tôi quên mất cậu không biết bơi."
Tống Bạch Dương một tay ôm lấy eo cô. Kim Ngưu hẵng còn đang mặc đồng phục của trường, bởi vì rơi xuống nước mà ướt sũng. Bạch Dương cách lớp vải dệt có thể cảm nhận được vòng eo mảnh khảnh của cô.
Cậu ở bên tai cô thấp giọng trêu trọc, Kim Ngưu sao không thể nghe ra ý cười của cậu.
"Cậu cố ý!"
Kim Ngưu giận dỗi đấm nhẹ vào bả vai cậu, lại không dám buông tay.
"Thả lỏng nào, cậu không chìm được."
Kim Ngưu vươn người ôm cổ cậu, hai người cứ như vậy mà dán sát vào nhau. Nhìn đến bộ dáng co quắp như chạm phải lửa của cô, Tống Bạch Dương không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tống Bạch Dương bơi lại gần vào thành bể, sau đó đặt lưng Kim Ngưu tựa vào phía sau. Trương Kim Ngưu cảm nhận được có điểm bấu víu, mới từ từ thả lỏng.
"Hừ, cậu sao lại xấu tính như vậy."
Kim Ngưu bám tay trên thành bể, bĩu môi quay mặt đi, không muốn nhìn cậu.
Tống Bạch Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng giận dỗi của cô, trong lòng không có lấy một chút cảm giác tội lỗi, ngược lại càng muốn trêu trọc cô thêm nữa.
Nhưng cậu lại sợ Kim Ngưu sẽ giận mình.
Giận rồi sẽ phải đi dỗ. Chi bằng, dỗ ngay từ bây giờ.
"Xin lỗi. Tôi sai rồi."
Bạch Dương bắt lấy cánh tay cô, lắc lắc.
"Nhưng mà nhìn cậu giận dỗi cũng rất dễ thương."
"Cho nên tôi muốn chọc một chút."
Bạch Dương như thể sợ nói xin lỗi thôi còn là chưa đủ, tiếp tục bồi thêm mấy cậu.
Kim Ngưu hết trợn trừng mắt nhìn cậu, lại hừ lạnh quay ngoắt mặt đi hướng khác.
Cô men theo thành bể muốn di chuyển tới bậc thềm để đi lên. Người mới quay đi, còn chưa kịp di chuyển, Tống Bạch Dương đã kịp thời giữ cô lại, trực tiếp giam lại ở trong ngực. Cúi đầu một khắc liền hôn xuống môi nhỏ.
"Tôi biết sai rồi mà." Cho nên đừng giận nữa.
Tống Bạch Dương khó khăn lắm mới có thể cùng cô thân thân, không nỡ cùng cô chơi mấy trò giận dỗi này.
Người yêu không vui, tốt nhất là nên dỗ nhanh một chút
"Cậu lần sau còn kéo tớ xuống bể bơi hay không?"
Trương Kim Ngưu trừng cậu, hai tay đặt trên ngực cậu muốn đẩy ra.
"Không kéo xuống nữa." Sẽ ôm cậu nhảy xuống.
"Nhưng nếu không kìm được vẫn sẽ kéo."
"Cậu còn nói điều kiện!?"
"Tống Bạch Dương cậu..."
Kim Ngưu trợn mắt, lời cuối cùng lại đành nuốt lại vào trong bụng.
Tống Bạch Dương không để cô nói thêm, trực tiếp đem Kim Ngưu ép vào thành bể bơi hôn. Hôn đến cho khi cô quên đi chuyện này, nhất định sẽ không giận cậu nữa.