12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 83

Mao Bảo Bình đi vào trong khoang bếp, bắt đầu xem xét tủ lạnh.

Nhất Nhân Mã tắm gội xong, chậm rãi đi vào bếp.

Bảo Bình đang rửa rau, xử lí nguyên liệu rất nhanh. Thái rau rồi lại thái thịt, lần lượt nguyên liệu đơn giản có ở trong tủ lạnh đều được cho lên bếp chế biến.

Căn hộ của cô thuê khá nhỏ, diện tích khoang bếp cũng không lớn, Nhân Mã không muốn đi vào làm vướng tay vướng chân cậu, cho nên đứng xem một chốc rồi lại đi ra phía bên ngoài bật TV. Nửa tiếng sau, Bảo Bình nấu xong, bày biện thức ăn trên mặt bàn trông vô cùng bắt mắt.

Nhân Mã ngồi vào bàn ăn, lấy đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Vị ngọt đậm từ thịt được tẩm cùng gia vị lan tỏa trong khoang miệng, sau đó trôi xuống cổ họng.

"Ngon thật đấy."

Nhân Mã khen cậu, sau đó cùng cậu ngồi vào bàn ăn.

"Thật muốn có người nấu cơm cho mình."

Nhân Mã vừa ăn vừa nói.

"Từ khi tôi qua đây vẫn toàn nấu mấy món đơn giản, mà đa số toàn là gọi đồ ăn nhanh."

Đây vẫn là lần đầu tiên có người nấu cơm cho cô. Cái cảm giác nhàn hạ này thật thích.

Bảo Bình ăn cơm, thi thoảng lại gắp đồ cho cô.

Nhất Nhẫn Mã nhìn đồ ăn được cậu gắp vào trong bát mình, nghĩ ngợi.

Cô cùng Bảo Bình quen biết không phải là quá lâu. Cho tới nay đã là hai năm, tính từ lúc cô nhận thức được sự hiện diện của cậu. Hai năm cô cùng cậu kết giao, lại cùng cậu gắn bó thân thiết hơn. Bảo Bình có chút nhút nhát, nhưng khi cậu làm việc luôn là bộ dáng rất tự tin, khi cần đều phát huy rất tốt. Cô luôn cho rằng cậu cứ mãi nhút nhát như lúc mới gặp mặt. Cho đến khi Nhân Mã nhìn thấy Mao Bảo Bình đứng trước hội trường đông nghịt tranh biện về đồ án của mình. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, nghe giọng nói cứng cỏi đầy quyết đoán của cậu, Nhất Nhân Mã bị cậu làm cho bất ngờ.

"Nếu thích em mỗi ngày đều sẽ nấu cho chị."

Bảo Bình chọc chọc đũa vào bát cơm, chần chừ mãi mới nói ra này.

Đây không phải là một câu nói đáp chuyện xã giao thông thường. Đây là lời thực lòng của cậu. Chỉ cần cô muốn, cậu không ngại phụ trách mỗi bữa cơm cho cô.

Nhưng Nhân Mã không phải là người sẽ dễ dàng tiếp thu như vậy. Cậu biết cô là người độc lập, năng lực làm việc một mình rất tốt. Trong cuộc sống của cô dường như không cần thiết tới sự giúp đỡ của người khác. Không biết người khác sẽ thế nào, nhưng cô một mình vẫn rất tốt.

"Có thể sao?"

Mao Bảo Bình giật mình, không nghĩ cô sẽ trả lời thế này.

"Tất nhiên là có thể. Em dùng cơm một mình cũng có chút buồn."

Như sợ cô đổi ý, cậu vội vàng đáp lại.

Nhân Mã cụp mắt tiếp tục ăn cơm, lại không tiếp tục cùng cậu nói về vấn đề này.

Kết thúc bữa ăn, Nhân Mã muốn rửa bát, Bảo Bình lại giành với cô. Cô cũng không tranh giành với cậu, đi bật TV lên xem. Tối hôm nay rảnh rỗi, chi bằng thư giãn một chút.

Bảo Bình rửa bát xong, nhìn đồng hồ đã là gần mười giờ tối. Không ngờ đã muộn đến như vậy.

Cậu nghĩ mình mới chỉ ở chỗ cô một lúc. Có một chút cảm giác không nỡ rời đi.

"Vậy em về nhé?"

Bảo Bình đứng ở cửa nhà mình, chần chừ thực lâu mới mở cửa.

"Khoan."

Bỗng dưng bị gọi lại, Bảo Bình quay đầu, trong lòng không hiểu vì sao lại trông mong. Nhưng mà là trông mong điều gì? Muốn cô giữ mình lại ư?

Bảo Bình tự mỉa mai chính mình, cô làm sao lại có thể muốn giữ cậu ở lại cùng với mình. Nhưng chính cậu lại vẫn luôn ảo tưởng về điều này.

Nhất Nhân Mã lấy từ trong túi áo khoác một chiếc chìa khóa, sau đó đi tới đặt vào trong lòng bàn tay cậu.

Bảo Bình mơ hồ nhìn cô.

"Khi nào có thể thì cứ tới nhé. Tôi cũng muốn có người cùng mình dùng cơm."

***

Phòng Y tế không có người, Thạch Hải Thiên Yết thành thạo mở tủ lạnh, lấy ra một đống đá sau đó bọc vào khăn, sau đó đem đi chườm lên chân của Sư Tử.

Mộc Kỳ Sư Tử bị lạnh, muốn rụt chân về lại bị cánh tay nam sinh mạnh mẽ giữ lại, không cho cô di chuyển. Vẫn là yên vị ngồi im. Cô bị trậc chân, còn không chịu nắn khớp, giáo viên trực ban cũng không có ở đây, tốt nhất chỉ có thể tạm thời chườm đá.

"Sao lại phát hiện ra em bị thương mà đến vậy?"

Sư Tử hỏi. Từ khi bắt đầu tiết Thể dục, nhìn khắp sân vận động đều không thấy bóng dáng của Thạch Hải Thiên Yết cô liền biết cậu lại trốn tiết rồi. Ấy thế mà lại xuất hiện đúng lúc như vậy.

"Tôi ở trên lớp nhìn thấy."

Sư Tử nhớ ra, tòa nhà dạy học của bọn họ đều ở ngay cạnh sân vận động.

Mộc Kỳ Sư Tử phải chườm đá, không thể di chuyển lung tung. Một đường chạy đến đây cũng không cầm theo điện thoại. Buồn chán không biết phải làm gì, lại quay qua nhìn Thiên Yết. Nheo mắt lại phát hiện ra nam sinh của mình có mấy ngày không gặp đã lại có thêm vết thương mới.

"Anh đánh nhau sao?"

Sư Tử vươn cánh tay dài, nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở khóe miệng mới vừa đóng vảy của Thiên Yết. Nhìn lại trên người cũng không có thương tổn gì lớn nhưng những vết tím tím đỏ đỏ trên mặt cậu vẫn đặc biệt rõ ràng.

Thiên Yết thấy cô cau mày, lại nhìn ra một tia không vui trong mắt cô, trong lòng bỗng dưng lại xuất hiện cảm giác xấu. Cậu một tay kéo lấy Sư Tử ôm vào lòng, một bên tìm vị trí khác đặt chân nhỏ, tiếp tục chườm đá.

"Em giận à?"

Nữ sinh ngồi trong lòng, Thiên Yết cúi đầu, khẽ chạm đỉnh mũi của mình lên mũi cô. Cánh mũi nhỏ phập phồng nhẹ nhàng bởi hô hấp sát gần trong gang tấc, tựa như có thể cảm nhận được từng hơi thở của đối phương.

Tựa như đang lấy lòng.

"Ừ."

Sư Tử rời khỏi khóe môi Thiên Yết, từ từ chạm đến những chỗ tím kia.

Tại sao chỗ khác không đánh, lại đều đi đánh vào mặt? Muốn hủy dung người khác? Đám nam sinh đánh nhau đều như vậy sao?

Mộc Kỳ Sư Tử mím môi, sờ sờ khuôn mặt Thiên Yết. Càng nhìn càng thích mắt.

Sau đó, vươn cổ hôn một cái lên môi cậu.

Mộc Kỳ Sư Tử chưa từng nói cho Thiên Yết, cũng chưa từng nói cho bất cứ ai, cô thích cậu ban đầu chính là vì khuôn mặt này. Từ ngày đầu tiên gặp mặt Sư Tử đã liền bị hấp dẫn. Đẹp đẽ lại cũng đầy cao ngạo. Nhưng cô chưa từng để lộ ra suy nghĩ này. Mỗi khi nhìn thấy cậu đều âm thầm kín đáo suy nghĩ.

Sư Tử không phải người quá để ý vào tiểu tiết, cũng là người có đầu óc rất thoáng. Mộc Viên Ma Kết trước giờ không ít lần không thể tiếp thu đống suy nghĩ đó của cô. Từ nhỏ đã như vậy, lớn lên liền hình thành thói quen không còn tiếp tục chia sẻ. Cho đến khi quen biết với Tống Bạch Dương, tính cách rất hợp, nói chuyện cũng hợp, Sư Tử thi thoảng sẽ đem những điều ở trong đầu mình nói cho cậu.

Cho nên, mọi người để ý việc Thạch Hải Thiên Yết đánh nhau, Sư Tử lại không để ý. Ngược lại, thấy cậu đánh cũng rất giỏi.

Sư Tử ở trong câu lạc bộ bóng rổ cùng cậu một thời gian, tiếp xúc không ít. Chưa kể, bên ngoài cũng gặp. Cô đương nhiên cảm nhận được tính cách cậu không tệ. Chẳng qua có chút lầm lì, lại cũng rất ngạo kiều.

Cái ngày mà Thiên Yết băng bó cho mình, Sư Tử liền xác định được trong lòng mình không ổn.

Thạch Hải Thiên Yết lớn lên rất tốt, mười bảy mười tám tuổi đã là một thiếu niên vai rộng lưng dài, trổ mã rất tốt. Sư Tử từ lần đầu gặp đã muốn tiếp tục nhìn cậu, nhìn đến không biết chán. Cho đến một ngày, Thiên Yết miệng vẫn nói lời khiêu khích, tay lại từ tốn xem xét chấn thương cho cô, sau đó cẩn thận băng bó, Sư Tử lại không thể khống chế mà tim đập loạn.

Mộc Kỳ Sư Tử biết cậu thường xuyên đánh nhau, nhưng cũng biết dăm ba ngày lại có một đám người tới gây chuyện với cậu. Hồ Thiên Bình cũng đã từng kể cho cô một số chuyện, cô càng hiểu rõ. Một là đánh, hai là bị đánh. Đều không có ngoại lệ. Nếu không phản kháng thì cái ngày hoạt động ngoại khóa đó, Thạch Hải Thiên Yết còn bị đánh thành cái dạng gì.

Cho nên, khi Thiên Yết tỏ tình, Sư Tử không phải không suy nghĩ. Chẳng qua, sau khi suy nghĩ thì đều dung túng cho tất cả các khuyết điểm của cậu.

Cô thích là đủ rồi.

"Sau này ai muốn đánh anh, nói với em."

"Sao? Muốn bảo vệ tôi à?"

Thiên Yết vẫn còn bị cái hôn chớp nhoáng của Sư Tử làm cho bất ngờ, vốn nghĩ rằng cô giận vì mình đánh người.

"Ừ."

"Em không đánh lại."

"Em đánh cùng anh."

"..."

Thiên Yết quên mất Sư Tử cũng la một người bốc đồng.

"Hoặc em kéo anh chạy?"

Sư Tử một lần nữa đề cử. Dù sao không đánh lại thì vẫn có thể chạy mà. Không cần cố lấy dây buộc mình.

"Ừ. Nghe em."

Thạch Hải Thiên Yết lời nói mang ý cười, cùng với yêu cầu ngu ngốc kia của cô cũng không ý kiến. Đơn giản thuận theo.

Cô vẫn không có nghĩ xấu về cậu.

Thiên Yết trong lòng ngứa ngáy, một lần nữa rút ngắn khoảng cách cúi đầu hôn xuống môi cô.

Tay trái ôm eo nhỏ của nữ sinh càng thêm gắt gao, đảo mắt liền đem người trong lòng áp xuống giường trắng.

Phòng y tế trắng toát lạnh lẽo, bên khung cửa sổ còn có một cành lê vươn vào bên trong. Hoa lê mới mở, hương hoa ngọt ngào, thoang thoảng khắp nơi trong không gian.