Ngày sớm đã tàn. Ánh sáng sớm đã rút về phía mặt trời, nhường chân cho bóng tối. Trời sáng, đầy sao. Ánh trăng khuyết tỏa sáng lấp lánh. Mà lại chẳng có ai buồn ngước nhìn lên. Bóng tối che phủ khắp mọi ngõ ngách trên con đường nhỏ, hay chính xác hơn là cả thành phố này. Ngồi trong quán trà sửa nhìn ra. Người ta thấy dòng người đang tấp nập đi bộ. Thị trấn này tuy không phát triển lắm nhưng vẫn rất nhộn nhịp ồn ào. Ở trong quán trà sửa, bạn bè trong lớp đang thu dọn chuẩn bị ra về. Thiên Bình kiểm tra lại đồ đạc.
Thầy giáo thấy trời đã tối, đứng dậy tuyên bố tiệc đã tàn, đến lúc phải tan. - Hôm nay thầy rất vui khi các em đã tề tụ đông đủ, cùng ngồi lại, cùng trò chuyện. Chúc các em có thể thực hiện được mong ước của mình. Chọn học trường cấp ba và học ngành mình thích nhé. Câu cuối cùng của thầy mới chính là câu làm cả đám cảm động nhất. - Thầy thanh toán hết rồi, về thôi!Thiên Bình đứng lên, leo lên chiếc xe ngồi trước. Kim Ngưu nắm lấy vai cô bạn đẩy đẩy ra sao, ý chỉ để mình chở cho. Thiên Bình cũng đồng ý. Cậu bạn ngồi trước, không nói một lời. Thân hình to lớn che mất cả Thiên Bình thấp thấp ngồi phía sao. Trái ngược với dọc đường lúc này, đường về nhà trở nên im bật. Không ai nói với ai câu nào. Có phải chăng vì lũ trẻ muốn giữ sự im lặng để lưu giữ cái kí ức này cho đến giây phút cuối cùng khi chúng sắp sửa phải xa nha thêm một lần nữa mà không biết bao giờ mới có dịp gặp lại lần hai?Thiên Bình không biết, Kim Ngưu cũng không biết, bạn bè của hai người cũng không biết. Chỉ biết là giây phút họ chia tay nhau tại nhà lớp phó học tập. Đôi mắt ai cũng phảng phất vẽ luyến tiếc những giây phút đã trôi qua của ngày hôm nay. Ngày hết rồi, về nhà thôi. Biết thế mà ai cũng không nở đi. Kim Ngưu nhìn Thiên Bình, đôi môi mấp máy, hình như định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Kết quả vẫn là Thiên Bình mở lời trước. - Còn 102 tuần nữa là thi đại học rồi. Coi vậy thôi chứ nhanh lắm á. Ông phải ráng lên nha. Kim Ngưu gật đầu, cung tay lên đấm nhẹ vào vai bạn. - Bà cũng thế á. Phải ráng lên! Nhớ ra truyện đều đều cho tui đọc nữa đó. Thiên Bình gật đầu, leo lên con cup 50 đã củ, đạp xe chạy đi. Kim Ngưu nhìn theo, cũng leo lên xe nổ máy.Về đến nhà thì trời cũng tối. Cậu cứ thế quăng đồ lên giường. Nhà im ắng quá. Hình như mẹ đi gặp mấy người bạn già của mẹ rồi. Nhà tĩnh lặng cũng nhứ tấm lòng của Kim Ngưu vậy. Thật ra lúc nãy cậu muốn mở lời nói với Thiên Bình lắm. Nhưng tận đấy lòng cậu vẫn không thể thốt ra. Thốt ra cái lý do tại sao cậu lại phải bận đến thế.
Suốt ba năm qua Kim Ngưu đắm chìm vào trong công việc là vì cái gì. Là vì lỡ năm đó có “uống nhằm một ánh mắt, cơn say theo cả đời” của ai đó, lỡ năm đó hứa sẽ không yêu thêm bất kì ai và cũng lỡ hứa với người ta rằng cả đời này dùng để gắn kết với người ta, che chở chơ người ta, giúp người ta tìm kiếm hạnh phúc. Cậu bận rộn là để quên đi nổi buồn, vứt bỏ nổi cô đơn khi không có cô, che đi nổi sầu lo để cô không phải bận tâm mà tập trung học tập, để có thể toàn tâm toàn ý vì một người mà cố gắng.
Nhưng tất cả…tất cả…cô đều không biết. Cô không biết dù chỉ một hành động nhỏ nhặt nhất.