|12 chòm sao||Đam mỹ||Bách hợp| Thiên hạ

Chương 2

-         Được rồi, tạm thời thế này đi. Các ngươi về suy nghĩ cho cẩn thận.

Công Tôn Yết chưa bao giờ thích những giờ nghị sự nhàm chán. Một đám lão già cổ hủ tự cho mình là đúng cãi nhau đến mức nào đây? Nhưng trong triều không thể thiếu mấy lão ấy, dù sao cũng là trọng thần, hơn nữa là một tay nâng đỡ thái tử-cũng tức Hoàng đế hiện tại, lên ngôi. Cho nên, cho dù không thích, hắn cũng phải nhịn. Thật nhàm chán.

Về đến phủ, thực ra hắn muốn nằm xuống, ngả lưng, chứ không phải xử lí một đống công việc ngu ngốc. Ai biết được, hắn là thừa tướng mà. Nặng nề ngồi xuống, mở công việc. Nhìn thật đau đầu. Biết sao được.

Hắn cứ ngồi như vậy cho đến tối. Duỗi cái eo mỏi vì ngồi lâu, hắn đứng lên. Đến bên cửa sổ, hóng gió

-          Chào Tiểu Yết~~

Một giọng nói rất đáng đánh vang lên. Là nàng. Công Tôn Yết tuyệt đối không có hứng thú nhìn tên này tự biên tự diễn đâu. Một đống lão thần trong triều đã làm hắn mệt rồi, còn tên này nữa, hắn không kham nổi. Cách để đối phó

với tên này rất đơn giản : mặc kệ nàng. Nhưng đáng chết một nỗi, càng mặc kệ nàng lại càng được đà lấn tới.

-          Tiểu Yết à, hôm nay là Thất tịch, đi chơi với ta đi~~

-          Không rảnh.

Hắn lạnh lùng đáp. Hắn không mặn mà gì với ngày này, hay nói cách khác là làm lơ nó. Về điểm này, hắn và Ngụy Minh giống nhau.

-          Thôi mà, đừng lạnh lùng như thế, đi đi, đảm bảo có trò hay để xem.

-          Cái gì?

Tên ngu ngốc này lại định bào trò gì nữa đây. Toàn mấy trò nhàm chán. Hắn không có hứng.

-          Chẳng phải ngươi muốn biết ái nhân của Ngụy Minh là ai đúng không? Đi với ta, cho ngươi biết.

Ái nhân của Ngụy Minh? Đoán trúng cái mà hắn quan tâm rồi. Nhưng thế thì sao? Ngụy Minh giấu thật kĩ. Đến hắn còn không nhận ra nữa thì một kẻ không hay ở kinh thành như nàng sao có thể nhận ra chứ. Dường như đọc được suy nghĩ của Công Tôn Yết, kẻ đó cười:

-          Yên tâm, ta dẫn ngươi đi xem.

Bình thường hay úp úp mở mở, bây giờ còn bày đặt. Hắn nhàn nhạt nói:

-          Sao bình thường không nói cho ta, bây giờ mới gợi ý?

Nàng biết, chỉ là gợi ý thôi. Tên này còn lâu mới hé răng nói một chữ. Nàng vẫn cười một nụ cười thiếu đánh:

-          A, Tiểu Yết à, người ta không muốn nói thì tội gì phải đào góc tường. Chẳng lẽ Yết của ta lại là kẻ nhiều chuyện ư?

Đúng đấy, chỉ là không thừa nhận trước mặt ngươi thôi. Ai bảo Ngụy Minh biết được bí mật của ta chứ. Khốn khiếp, Ngụy Minh biết Công Tôn Yết hắn nằm dưới. Đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn. Tất cả là tại tên khốn khiếp

này, trong một lần đi săn mùa thu, nàng cứ đòi dã chiến, mà vừa hay Ngụy Minh, trong một lúc tình cờ đi qua, thấy HẮN BỊ ĐÈ!!!!!!!!!!!!!! Tuyệt đối không thể chấp nhận được, bí mật mà hắn giấu kín bấy lâu nay, chỉ vì cái tên vừa vô lại vừa khốn khiếp vừa ngu ngốc vừa thích động dục mọi chỗ, đã bị nhìn thấy. Từ bấy đến nay, hắn đã âm thầm quan sát Ngụy Minh. Hắn phải tìm bằng được bí mật hắn đã giấu kín bấy lâu nay, nếu không thì tên của hắn sẽ viết ngược. Thế nhưng, tên khốn khiếp đó biết mà không chịu hé răng nữa lời, bây giờ định cho hắn một cái ‘gợi ý nho nhỏ’ hả. Hắn tuyệt đối sẽ không bị mắc lừa đâu.

-          Ôi ôi, cứ đi thay đồ đi, đi với ta, rồi ta sẽ gợi ý cho nha~~

Khốn khiếp, đành thỏa hiệp. Dù chỉ là một gợi ý nho nhỏ.

-          A, Yết của ta quả nhiên là một mỹ nhân mà~~

Khen gì chứ, làm hắn ngại ngùng, chỉ là không thể hiện ra thôi. Hôm nay, hắn mặc một bộ thanh y, nói thật, hắn chưa bao giờ thích bạch y. Nhìn ‘thần tiên’ dễ sợ.

-          Đi thôi, nhanh.

Hắn cùng nàng hòa mình vào dòng người. Nàng lúc này mặc bộ bạch y, nhưng hắn không cảm thấy ghét. Hắn ghét bạch y, đấy là chỉ một số người. Còn nàng, mặc lên làm hắn không ghét, nhưng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận đâu.

Nàng dừng lại, kéo hắn vào trong một ngõ nhỏ, rồi hôn. Nụ hôn của nàng rất mãnh liệt, dường như muốn ăn luôn hắn vào trong bụng. Đến khi hắn hít thở không thông, nàng mới hài lòng buông ra. Chưa kịp để hắn phàn nàn, nàng nói trước;

-          Ngụy Minh kia rồi.

Nhìn theo hướng tay nàng chỉ, hắn thấy Ngụy Minh một bộ hắc bào đi loanh quanh. Hắn cạn lời. Ngụy Minh mặc thế không sợ gây chú ý sao? Lại còn cười ngốc nữa. Hắn thấy Ngụy Minh đến một quán trà nho nhỏ. Xong không biết nói gì, Ngụy Minh cùng lão bản…hôn. Hắn không nghĩ gì nữa. Hóa ra hắn đã lầm, Ngụy Minh có…ái nhân…kì dị thế ư? Hay nói, Ngụy Minh thích kiểu này ư? Hắn quay đầu nhìn nàng, trong đợi một câu trả lời. Ai dè:

-          A Yết gọi ta là lão công đi, rồi ta sẽ nói.

Đúng là không thể trông đợi nàng ta được gì. Để xem, cũng không hẳn phải là trung niên. Có thể…dịch dung. Nhưng…Không, có khả năng. Nếu Ngụy Minh và ái nhân của hắn có thể dấu kín đến mức như thế, vậy dịch dung có khả năng rất lớn.

-          Dịch dung, có phải không?

Nàng ta cười ngả ngớn, khen ngợi:

-          A Yết quả nhiên là thông minh.

Thế nhưng, chỉ dịch dung thôi thì không thể đoán ra được. Dù sao, cũng có khối người.

-          Nếu chỉ dịch dung thôi thì vẫn còn nhiều lắm, cho một gợi ý khác đi.

-          A Yết, nếu ngươi đặt trong vị thế của Ngụy Minh, khi nào ngươi không thể thường xuyên gặp ái nhân của ngươi?

Hắn hơi nhăn mày một chút.

-          Ngụy Minh với ái  nhân của hắn giữ bí mật như thế mà.

-          Không, ý ta là ‘gặp’.

Gặp à? Khi…khi…đúng rồi, khi giữa hai người có khoảng cách. Chính vì thế, hai người không thể gặp nhau thường xuyên được. Vì vậy, phải...

-          Khi người đó không ở kinh thành.

Nàng nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.

-          Ái nhân của Nguỵ Minh có thể là người giang hồ.

-          Chỉ là 'có thể' sao? A Yết không chắc chắc đến mức đó sao?

-         Ngươi chỉ cho ta một chút gợi ý, đoán ra là may lắm rồi. Huống hồ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Hắn khinh bỉ nhìn.

-         Thôi, gợi ý thế thôi. Chúng ta đi ‘hàn huyên‘ đi.

Khốn khiếp, hắn chưa nói gì đã bị nàng bế lên. Có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu.

-         Hừm, nơi này không thích hợp để ‘hàn huyên‘, mặc dù ta thích dã chiến. Được rồi, về phủ của A Yết thôi.

Chính chủ là hắn còn chưa đồng ý, vậy mà lại tự tiện quyết định.

Đêm vẫn còn dài.