|12 chòm sao||Đam mỹ||Bách hợp| Thiên hạ

Chương 3 : Hồi tưởng của ta(1)

(Bắt đầu từ chương này sẽ kể theo ngôi thứ nhất theo quan điểm của Nguỵ Minh)

Cảm giác muốn hồi tưởng một chút. Ha ha. Biết sao được.

Lúc đó, ta còn trẻ mà. Ta còn tuổi trẻ. Cảm giác gặp sai người, cảm giác bị phản bội. Giờ ngẫm lại, cảm thấy lúc đó mình thật ngốc. Chỉ vì một cuộc tình tan vỡ mà tốn nhiều thời gian như thế. Ta cũng muốn viết thoại bản a~~ Ừm, suy nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu ta thôi, chứ cái gì liên quan đến thơ phú,...ta kém hết. Ta tưởng tượng nếu mình viết thoại bản, thì ta nên viết những khó khăn gian khổ trước, sau đó mới đến hưởng phúc. Như thế mới có cảm giác khổ tận cam lai. Ta đã từng thử viết thoại bản, nhưng thất bại, bởi ta viết luôn luôn là hưởng phúc trước, vậy nên không biết viết gì. Cảm giác đó khiến ta nản chí.

Thôi thôi, nghĩ đến chuyện này làm gì cho mệt. Ta chỉ muốn hồi tưởng thôi mà. Nhưng cảm giác chẳng biết mình phải hồi tưởng cái gì : thời niên thiếu, quá ngu ngốc, quá trẻ con, không không; khi ra chiến trận, không không, khi ra chiến trận chẳng có gì để hồi tưởng. Haha, nếu có người bị cái danh chiến thần của ta đánh lừa, vậy chỉ tại người đó ngốc quá thôi, ai biết được. Thực ra ta an nhàn lắm. Tại vị-hoàng-đế-nào-đó nói rằng võ tướng đí với quan văn là tuyệt phối, cho nên, ha ha, đương nhiên rồi, sao ta phải tự làm khổ mình chứ? Đùn đẩy trách nhiệm. Hơn nữa, ta ra chiến trường không phải vì cái gì trung quân ái quốc, vì cái gì nguyện hy sinh thân mình bảo vệ xã tắc đâu, ta ra trận vì lúc ấy, ta và người đó có một trận cãi vã rất to. Lúc đó, ta khoảng mười bảy mười tám tuổi gì đó, lần đầu tiên nếm thử mùi vị tình yêu, nên có 'một chút' chiếm hữu. Dù sao, lúc đó là ta không quản mặt mũi theo đuổi người đó, nói ra cũng ngại, cho nên vì thế mà sợ mất đi. Cho nên là, ta khá đa nghi. Thực ra không phải khá, mà là rất rất đa nghi. Do đó, vì ta mà mối quan hệ của chúng ta trở nên ngột ngạt và tù túng. Bởi vì người đó có bạch nguyệt quang, nên là hầu hết những trận cãi vã nhỏ của chúng ta đều xoay quanh , hoặc chí ít, ám thị với người đó. Ngay từ đầu, người đó cũng chẳng nói gì, người đó nhường ta, nhưng vì thế mà ta lại được một tấc tiến một thước, hay chen vão những mối quan hệ của người đó. Ta cay đắng hiểu rằng, một ngày nào đó mối quan hệ cuả chúng ta sẽ chấm dứt, nhưng không vì thế mà ta loại bỏ được tính đa nghi của mình. Nhưng rồi, ngày đó cũng đến. Sở Phi Vũ(bạch nguyệt quang của người đó) có việc, nhân tiện ghé qua thăm người đó. Ta không nhớ rõ mình đã làm thế nào mà nổi lên cuộc cãi vã đó, chỉ biết khi ta biết người đó và Sở Phi Vũ là thanh mai trúc mã, có tín vật, không biết là định tình hay không, sư phụ của hai người đã từng muốn tác hợp, ta không chịu được. Rốt cuộc, mối quan hệ này đã đi đến hồi kết. Ta thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay trong hôm đó. Cái cảm giác mà ta cảm nhận được là đau đớn, cảm giác như mình bị phản bội, cảm giác chẳng có ai ở bên cả, cảm giác cô đơn. Lúc đó, ta nhanh nhanh chóng chóng về kinh thành, chỉ muốn gặp lại cha. Cha tuy là võ tướng, không biết nói nhiều lời an ủi, nhưng ở bên cạnh cha, ta thấy yên tĩnh đến kì lạ. Ta không biết mình đã về kinh thành như thế nào, chỉ biết rằng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cha, ta đã oà lên khóc. Ta chắc chắn trên đường đi, ta không khóc, nhưng khi thấy cha, sự mạnh mẽ của ta, cuối cùng cũng sụp đổ. Ta không quản mệt mỏi vì ba ngày phi ngựa không nghỉ, ta chỉ muốn khóc, muốn giải toả hết những ấm ức của ta. Mà người chịu nghe nó, chịu hiểu ta, chỉ có cha thôi. Phụ thân cũng đến, người lặng lẽ ôm ta với cha. Phụ thân không độc miệng, người không nói ta phải xem lại, người chỉ lặng lẽ ôm. Ta cũng không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết khi mình thức dậy thì trời đã tối. Ta tưởng mình khóc xong rồi sẽ không khóc nữa, hoá ra, khi nhìn thấy cha, nước mắt lại rơi. Phụ thân không nhịn được nói :

-  Khóc gì mà khóc lắm thế, cha ngươi lại phải thay y phục.

Thì nhận được cái lườm của cha. Cha nhẹ nhàng vỗ lưng ta :

 -  Không sao rồi. Có ta ở đây, sẽ không ai có thể làm tổn thương con được nữa.

Phụ thân không nhịn được chen thêm một câu :

 - Ai ui, chỉ khi nó cho phép người ta tổn thương thì người ta mới tổn thương được chứ.

Phụ thân nhận được ánh nhìn bất đắc dĩ của cha. 

Đáp lại phụ thân, ta lại càng khóc to hơn. Huhu, phụ thân xát muối vào vết thương của ta.  Có lẽ ngay cả phụ thân cũng không kiên nhẫn với ta, chỉ có cha tốt nhất.

-  Được rồi, nói một chút đi, sao lại trở về? Không phải đang ở Lâm An sao?

Đáp lại phụ thân, là một lời...rất...Haha, ta cũng không biết miêu tả sao, may mà phụ thân không phạt ta.

-  Liên quan quái gì đến phụ thân. Nếu ta kể với phụ thân, không phải sẽ bị xát muối vào vết thương sao?

Có lẽ phụ thân tức thật rồi, ra ngoài còn không quên đóng cửa sầm một cái.

Cha xoa đầu ta, dịu dàng nói :

-  A Minh, sao vậy? Không phải con còn đang rất tốt sao?

Ta vừa nói trong tiếng nấc :

-  Cha ơi...Con tự...tự tay phá huỷ mối quan hệ của chúng con rồi...

Giọng cha tỏ rõ sự ngạc nhiên :

-  Sao có thể? A Minh của ta không phải người như thế.

-  Con mệt mỏi lắm, con phải làm gì đây?

-  Không sao, A Minh, con nghỉ ngơi đi. Mai...mai rồi tính tiếp, con à. 

Ta nghe lời cha. Nhưng đêm đó ta không ngủ nổi. Không hiểu vì sao ta nghĩ đến người đó lại muốn khóc. Khóc nhiều khiến mắt ta mỏi lắm, nhưng mà ta không ngừng khóc. Mãi đến canh thứ tư, ta mới có một giấc ngủ ngắn.

Nhưng hậu quả của việc khóc nhiều là mắt ta bị sưng lên, không những thế còn rất mỏi. Cha thấy thế, vội sai người lấy túi nước đá đắp lên mắt cho ta. Phụ thân cũng đến, nhưng ta cảm giác phụ thân muốn đánh ta. 

Cha nhẹ nhành nói :

-  Con trai, có chuyện gì thế?

Ta cuối cùng cũng bình ổn cảm xúc lại, nói :

-  Chúng con vốn dĩ đã có những cãi vã từ trước. Là do con khơi mào trước. Tại con đa nghi, lại...Bạch nguyệt quang của người đó có việc, nhân tiện ghé qua thăm người đó. Con biết được việc người đó là thanh mai trúc mã, có tín vật, không biết là định tình hay không, sư phụ của hai người đã từng muốn tác hợp hai người đó, với nhau. Con không nhịn được, cãi vã xảy ra, sau đó con rời khỏi Lâm An. Cha, phụ thân, lúc này đây con không muốn nghe có ai nói mình sai. Mặc dù con sai thật, con cũng không muốn nghe.

Cha thở dài, phụ thân cũng trầm ngâm. Cuối cùng, phụ thân nói :

-  Tan vỡ thì cũng tan vỡ rồi, khóc thì cũng khóc rồi. Việc bây giờ con cần làm là bình ổn cảm xúc, đừng có giận chó đánh mèo.

Đột nhiên nghe phụ thân nói, ta có chút...kinh hỉ, vội bật dậy :

-  Phụ thân, người mới gọi con là 'con' đó, là 'con' đó.

Phụ thân thấy thế lại còn không thừa nhận, rõ ràng đã gọi rồi mà ngoài miệng còn cứng rắn :

-  Ai...ai gọi thế?

-  Phụ thân đó, phụ thân gọi rồi, phải không cha?

Ta kinh hỉ quay đầu lại. Cha mỉm cười gật đầu. 

-  Không có nhé.

Phụ thân liền rời khỏi. Nhưng mà ta hét lên :

-  Đã gọi rồi mà. Tai phụ thân đỏ kìa.

Khiến cước bộ của phụ thân nhanh hơn. 

Chậc, phụ thân cứ kiểu lạnh lùng thế, thực ra cũng rất yêu thương ta. Tuy thế, ta vẫn chú ý lời nói của phụ thân. Phụ thân nói đúng, nhưng tình cảm mà, không thê nói buông là buông được. Nhưng không sao, vì bây giờ ta cảm thấy, phụ thân với cha luôn là tuyệt vời nhất, mặc dù có lúc ta không ưa phụ thân vì luôn tranh sự chú ý của cha với ta.