Hoa Tiểu Khanh cầm cự đi xuống tới cầu thang tầng 38 thuốc ức chế có hiệu quả với cơ thể.
Cậu chỉnh lại áo quần đã nhàu nát, nhìn khuy quần bị kéo hờ. Nước mắt ủy khuất tong tong lăn.
Cớ sao đối xử với cậu như thế? Cậu đã làm gì để phải bị đối xử khinh bạc?
Hoa Tiểu Khanh không muốn để ai bắt gặp thân người nhếch nhác hiện tại. Cậu trốn vào thang máy chở thực phẩm, lén vòng ra đường bếp.
Đụng trúng người phục vụ, cậu rối rít xin lỗi.
"Quý khách, ngài có cần tôi giúp gì không?" thấy Hoa Tiểu Khanh áo quần không chỉnh tề, phục vụ hỏi thăm.
"Tôi .... Tôi." cậu vấu quần bặm môi không dám đối diện, dáng vẻ yếu đuối tổn thương giống vừa bị khinh bạc.
"Đừng ngại, tôi có thể giúp gì được cho ngài?" phục vụ pha cho Hoa Tiểu Khanh ly nước chanh ấm. Trấn tĩnh tâm lý bất an của cậu.
Cậu lấp bấp, không biết bắt đầu từ đâu.
"Tôi .... Tôi muốn về nhà."
Đồng nghiệp vọng vào "Đông Phương Ức Nam, nhanh tay lẹ chân vác cái xác ra đây mau lên. Có người yên cầu nhân viên và bảo vệ khách sạn trông chừng kĩ có những ai đã ra vào khách sạn."
"Được, tôi sẽ ra sau."
"Lẹ lên đấy."
Đông Phương Ức Nam choàng áo khoác cho cậu. Chiếc áo dài rũ xuống ngang đùi cậu.
"Đi ra cửa bếp cậu sẽ thấy chiếc taxi đậu ở đầu hẻm tôi đã gọi. Nghỉ ngơi sớm nhé, tiều tụy không đáng yêu đâu." hắn vén lọn tóc mái của cậu.
Hoa Tiểu Khanh cúi thấp đầu cảm ơn, cái mũi hít hít sụt sịt rời đi.
Đông Phương Ức Nam hỏi tiếp tân "Ai là người đưa ra yêu cầu với bên phía khách sạn chúng ta?"
"Là .... Là nhị thiếu Thuần gia, Thuần Nhị Tuế thiếu tướng." tiếp tân đầy ngưỡng mộ.
Đông Phương Ức Nam tất nhiên biết Thuần Nhị Tuế.
Một nhà Thuần gia quyền lực như mặt trời ban trưa. Nói tiếp, đêm nay dạ tiệc trên sân thượng, Thuần Nhị Tuế là nhân vật vạn chúng chú mục. Nhân viên khách sạn tranh nhau làm người phục vụ dạ tiệc để được ngắm hắn ở khoảng cách gần.
"Cậu ta muốn chúng ta tìm ai nào?"
Tiếp tân chỉ vào màn hình máy tính. Cảnh quay được camera tầng 43 quay lại.
"Là cậu ấy."
"Giám đốc, anh quen cậu bé này à?"
"Không, tôi nhìn nhầm." Đông Phương Ức Nam giương môi cười.
Tiếp tân bễu môi, giám đốc nhìn gian khiếp "Cậu nhóc này dáng đi liêu xiêu, chắc là omega đến kì phát tình?"
Đông Phương Ức Nam sờ sờ mũi đi đến chiếc xe chuyên dụng đậu sẵn bên ngoài khách sạn chờ hắn "Ta đi trước, các ngươi nhớ tiếp đãi thượng khách cho tốt." hắn cười ha ha.
Chống tay vuốt môi "Thuần Nhị Tuế cao ngạo cũng có ngày đâm đầu dại dột với một omega."
Hoa Tiểu Khanh lòng đã rơi vực sâu tuyệt vọng tột độ. Ba mẹ đã đợi cậu sẵn ở nhà.
"Con đã về ạ" Cậu ấy chưa kịp phản ứng gì, mẹ đã ra tay tán cậu.
"Thứ hư thân, tao đã nuôi dạy mày như thế nào để mày trả lại tao như thế này hả? Mày đã phát tình lại còn bị đánh dấu mà dám giấu tao."
Bà ta nắm tóc cậu ấy, Hoa Tiểu Khanh chịu đựng cơn điên của bà, cậu cố gắng ôm lấy bụng.
Ông bố cản bà vợ "Mày nói mau, tên alpha đánh dấu mày là ai? Kêu nó đến đây mau." ông ta rất bực tức Hoa Tiểu Khanh tùy tiện cho alpha đánh dấu khi chưa có sự chấp thuận của ông ta.
Hoa Tiểu Khanh đã là cục vàng đẻ ra tiền từ ngày bé a. Những đối tác làm ăn của ông đã từng gặp Hoa Tiểu Khanh đều tranh nhau ra số tiền lớn nhằm muốn mua thằng bé. Họ ra giá cả hợp đồng nhưng ông bà quyết phản đối bởi giá trị Hoa Tiểu Khanh còn nhiều hơn thế, ông không vì cái lợi trước mắt mà xuẩn.
Khi Vũ Khắc trả một số tiền cực lớn để mua lần đầu tiên của Hoa Tiểu Khanh, ông ta vui vẻ đồng ý. Nhưng vui vẻ chưa lâu, Vũ khắc phẫn nộ gọi điện đến kể toàn bộ sự việc, hắn muốn lấy lại tiền và đòi cả tiền bồi thường, không trả hắn sẽ đâm đơn kiện.
Bố Hoa tức nổ phổi. Vũ Khắc là đại thiếu gia đại gia tộc, đắc tội hắn thì đừng mong sống ở thành phố A này nữa.
Ông bà Hoa là beta nên họ âm mưu muốn Hoa Tiểu Khanh bám víu quan hệ thân thiết với nhiều alpha nhất có thể. Giờ đây Hoa Tiểu Khanh bị đánh dấu như cái tát hung hăng Vỗ ngược họ.
Omega bị đánh dấu không thể ngủ với alpha hay kẻ nào khác. Kế hoạch phát tài, kéo quan hệ với alpha của họ triệt để đổ vỡ.
Dù giận dữ tím mặt nhưng ông ta vẫn ráng suy xét. Tên đánh dấu Hoa Tiểu Khanh cũng là alpha, chỉ cần là alpha thì ông ta muốn hắn dâng tiền tài cho ông, bắt hắn trả dần số tiền mà ông đáng lẽ ra phải có.
Hoa Tiểu Khanh quỳ xuống nền đất cứng bặm môi không nói, đầu dập sát đất.