[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 11 Đoán

Ai cứu với a!!!

Nhân viên phòng điều khiển sắp khóc. Thuần Nhị Tuế đang tỏa ra cái sát khí giết người.

Qua camera quay lại, Hoa Tiểu Khanh bị tên nào đó dắt vào phòng khách sạn, đoạn này Thuần Nhị Tuế nghiến răng. Một lúc sau Hoa Tiểu Khanh bộ dáng áo quần xộc xệch lồ lộ da thịt hớt hãi chạy khỏi phòng.

Thuần Nhị Tuế máu nóng dồn não lại giương môi tựa tiếu phi tiếu hỏi lấy thông tin người thuê phòng. Khách sạn Hoàng Gia vốn bảo mật thông tin khách hàng nhưng hắn chỉ cần giở vài cậu là họ ngoan ngoãn hai tay dâng.

"Thuần thiếu tướng, hai người ngài muốn tìm đã không còn trong khách sạn nữa rồi ạ." nhân viên báo cáo.

Gửi hình nhận dạng Hoa Tiểu Khanh qua cho Lý Thương. Bức ảnh có mỗi khuôn mặt, những nơi hở hang hắn cắt ra hết. Lại bảo nhân viên sao lưu video cho hắn và rồi xoá sạch video tầng 43 ngay.

Nhìn đoạn video Vũ Khắc bưng kín trán trả phòng khách sạn. Thuần Nhị Tuế a a cười lạnh.

“Tam Tự, bệnh viện của em có một kẻ tên Vũ Khắc. Cho anh lịch trực và vị trí hiện giờ của nó. Có gặp nó thì bẻ gãy vài ba cái xương rồi vác đến chỗ anh.”

Thuần Tam Tự tập thể dục vận động, bẻ khớp khởi động. Tên Vũ Khắc đắc tội gì anh hai à?

Thây kệ, ngu thì chết. Bệnh tật gì.

Hỏi y tá thì biết thằng chả tối nay không có trực nhưng khi nãy vừa vác cái đầu băng vải hầm hầm bước vào bệnh viện.

“Con bà nó. Thứ hàng nát trang thanh thuần. Lão tử mém chút bị nó lừa.” Vũ Khắc đạp đổ bàn. Đầu hắn vải băng băng trắng.

Luân Cảnh chống cằm xoay bút máy “Ngừng trút giận bàn làm việc của ta đi. Đã trộm giúp ngươi thuốc phát tình loại mới từ phòng thí nghiệm của Thuần Tam Tự ngươi cũng không đè được một tên omega ra hồn. Mà tên omega đó hương pheromone thật là mùi xuân dược chứ.”

“Hừm,loại omega thấp kém không biết điều, lão tử đã rộng lượng hoa số tiền lớn mua nó. Không để tâm nó có cái bớt xấu xí, lọt vào mắt xanh ta là phước đức của nó. Không ép tên omega quỳ gối xin tha, van cầu hầu hạ thì tên lão tử viết ngược."

"Vậy giờ viết ngược luôn đi." Thuần Tam Tự đá cửa hiên ngang.

Vũ Khắc và Luân Cảnh sững sờ.

"Thuần Tam Tự, cô không biết phép lịch sự tối thiểu à!? Đây là phòng làm việc của tôi, dù cô có là viện trưởng cũng không được phép tuỳ ý làm càn, không coi trọng quyền riêng tư của tôi." Luân Cảnh mạnh miệng chỉ trích.

"Há, Thuần gia bọn ta muốn đi đâu thì đi, thích gì làm đó, kẻ cản trở ta ta dùng vũ lực giải quyết. Hú chi cần phải dạy dỗ tên khốn dám mạnh miệng ức hiếp chị dâu ta và thằng khốn dám cả gan trộm cướp thành quả nghiên cứu của ta."

"Nữ nhân điên, ta cấm cô làm bậy. Nếu cô đụng ta, Vũ gia sẽ không tha cho cô."

"Vũ gia, ngươi là công tử cái tập đoàn Vũ thị trước giờ luôn bị Thuần thị đè đầu ó hả!!! Ngươi nghĩ ngươi đụng đến con dâu nhỏ nhắn khả ái của baba ta thì Thuần thị tập đoàn tha cho Vũ gia nhà ngươi chắc. Giá cổ phiếu Vũ thị một tiếng qua đã tụt 5%. Tình hình này chỉ cần 6 ngày nữa thôi. Tập đoàn Vũ thị sẽ tuyên bố phá sản."

Thuần Tam Tự ghị cánh tay hắn vặn ngược, hắn rống gào đau đớn "Đến ngươi Vũ thiếu gia cũng bị ta Thuần Tam Tự cưỡi cổ."

Thuần Tam Tự là cái nói là sẽ làm, nếu dùng thêm lực thì cánh tay hắn đảm bảo sẽ bị bẻ gãy nát. Vũ Khắc không lưu hình tượng cầu xin "Thuần viện trưởng tha mạng. Có nhầm lẫn gì ở đây chăng, tôi chưa từng có suy nghĩ gây sự người Thuần gia. Sao tôi có thể ức hiếp chị dâu của cô chứ?"

Thuần Tam Tự a a cười khúc khích "Ta nhớ thái độ ngươi đó giờ ngạo mạn lắm mà, có thật tâm tôn kính vị viện trưởng này đâu."

"Viện ... Viện trưởng cứ đùa. Cô là thiên tài để bác sĩ bọn tôi noi gương học tập." Vũ Khắc mặt mày méo mó nịnh bợ.

"Luân Cảnh, ngươi đoán thử ... Hắn ta nói thật hay nói dối. Là nói thật, ta sẽ tha cho hắn. Còn là nói dối, cánh tay hắn ... Đừng nghĩ giữ nữa."

Luân Cảnh đứng một góc cảnh giác nãy giờ, đột nhiên được hỏi cậu ta hơi rối. Vũ Khắc ánh nhìn đe dọa chiếu đến hắn.

"Nếu cậu đoán hợp ý tôi. Tôi sẽ xem xét tha thứ hoặc tống cổ cậu vào tù vì tội trộm thuốc thí nghiệm cơ mật đang được hội y tế quốc gia phát triển."

Luân Cảnh đổ mồ hôi hột, hắn không rõ Thuần Tam Tự đang nói dối hay nói thật. Lỡ cô ta nói thật thì việc hắn trộm thuốc hội y tế quốc gia là trọng tội. Hắn sẽ phải ngồi tù và vĩnh viễn bị tước tư cách hành nghề. Đáng sợ hơn, Thuần gia có một luật sư thiên tài, vụ kiện vào tay cô ta ... Có nguy cơ hắn sẽ phải hưởng mức án cao nhất cho tội trạng bản thân.

Cảnh Luân hối hận vì sự tham lam ngu dại nhất thời, chỉ vì Vũ Khắc cho hắn tiền mà hắn cả gan trộm đồ của Thuần Tam Tự.