Không thể vì con chó thua cuộc Vũ Khắc mà hắn đánh đổi tiền đồ tương lai của mình. "Hắn ta nói dối, hắn ta sau lưng luôn nói xấu, sỉ nhục viện trưởng."Vũ Khắc mặt co rút "Mày nói cái vẹo gì vậy hả thằng chó.""Cảnh Luân bảo ngươi nói dối, cánh tay này, không giữ nguyên được." Thuần Tam Tự vặn mạnh kèm theo là tiếng la thấu nhĩ. Tay trái Vũ Khắc gãy. "Giọng to khoẻ ghê. Cái miệng dơ bẩn của ngươi thốt ra những lời khó nghe phạm tiện chị dâu ta, ta có cần bẻ răng ngươi để máu rửa sạch bớt uế ngữ không nhỉ?"Vũ Khắc ôm cánh tay bị gãy, lắc đầu nguầy nguậy. Thuần Tam Tự bóp miệng hắn, mặt tiến sát "Có phải ngươi mù tịt tự hỏi chị dâu ta là ai? Là tiểu omega ngươi nhục mạ ấy. Người ngươi đòi quỳ xin tha ngươi ấy. Hiểu rõ vấn đề chứ Khắc Vũ." Thuần Tam Tự cố tình đọc ngược tên hắn.Vũ Khắc vẫn ngáo ngơ vắt óc suy nghĩ đã đắc tội ai. Omega hắn chạm vào không ít, chỉ cần thích là hắn cậy quyền trêu chọc , cường ép họ bồi hắn trên giường.“Để ta gợi ý. ....là người ngươi mạnh miệng mắng có vết bớt xấu xí ấy.”Đồng tử giãn to hết cỡ. Ngàn nghĩ vạn nghĩ hắn không liên tưởng nổi Hoa Tiểu Khanh là con dâu Thuần gia.
Vì nếu là dâu Thuần gia thì bố mẹ cậu sao lại bày kế đặt Hoa Tiểu Khanh ngủ với người khác.Vũ Khắc líu lưỡi ủa ớ “Là hiểu lầm a, chính bố mẹ cậu ấy cầu xin tôi mua khai bao cậu ấy a. Nhìn thấy cậu ta có thai nên tôi nghĩ bản thân bị bố mẹ cậu ấy lừa thành ra có phần tức giận. Tôi thề là tôi chưa làm gì cậu ấy, một omega đã bị đánh dấu và đang có thai. Tôi không cầm thú đến mức .... xâm phạm cậu ấy.” Vũ Khắc nuốt nước bọt quan sát biểu tình của Thuần Tam Tự.Thuần Tam Tự cắn cắn môi, mắt đảo điên rồi cười vui sướng “Ngươi nói thật??? Chị dâu nhỏ có thai rồi??!!”Vũ Khắc ngay lập tức gật muốn rơi đầu.Cánh tay cô ra hiệu tỏ ý bảo những người ở ngoài vào.Năm alpha mặc quân trang khí thức hừng hực. Cảnh Luân và Vũ Khắc tâm teo héo mòn."Đem chúng đi nhanh. Ta phải mau chóng báo tin mừng cho ông anh."
_____
Hoa Tiểu Khanh lẳng lặng quỳ dập đầu không đáp. Ông Hoa như hiểu ra gì đó."Mày đừng nói với tao là mày không biết thằng alpha kia là ai?" "Con xin lỗi." Hoa Tiểu Khanh dập đầu mạnh, cái trán đã trầy trụa chảy máu "Con trai bất hiếu." "Mày.... mày....!!" ông ta đã tức điên đến nỗi không biết dùng từ gì để mắng chửi.Bà Hoa gào "Thể diện cái gia đình này bị mày hủy hết rồi. Phá cái thai ngay cho tao.""Con van xin hai người, con muốn sinh đứa trẻ. Dù gì đây cũng là cháu của bố mẹ mà.""Muốn sinh hạ nghiệt chủng trong bụng thì cút ra khỏi nhà tao. Tụi tao không muốn mang tiếng nuôi kẻ chửa hoang." Ông bà Hoa đã quen thói thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Hoa Tiểu Khanh, không để tâm cậu ấy đang mang thai mà nương tình.Hoa Tiểu Khanh bảo vệ bụng "Con sẽ đi, xin hai người đừng đánh nữa." cậu cố vùng khỏi trận đòn roi, còn bị đánh nữa sẽ không chịu nổi mất, bảo bảo không thể xảy ra chuyện gì a. Hoa Tiểu Khanh chật vật chạy ra khỏi nhà. Cậu ấy đau quá, không chỉ thể xác. Dưới ánh đèn đường sáng mờ hắt lên đôi vai trặng trĩu của Hoa Tiểu Khanh, ngón tay trầy xướt ân cần vuốt bụng "Bảo bảo có bị dọa không? Đừng sợ. Mama yêu con."