Biểu cảm hi vọng trên khuôn mặt Hoa Lăng tắt ngủm. Đã ngỡ là Hoa Tiểu Khanh quay về nhưng lòng hắn chua cay hiểu, anh ấy sẽ không quay về căn nhà không có tình người này.
Thuần Tam Tự cười xã giao "Đã khuya rồi đến làm phiền gia đình cậu. Ngại quá, chúng tôi có thể vào nhà chứ?!"
Hoa Lăng cứ ngỡ đây là đối tác làm ăn của bố mẹ nhưng đến khi ánh mắt chạm đến người nam nhân phía sau khoát quân trang vẻ mặt liếc Hoa Lăng không kiên nhẫn.
Hoa Lăng hoảng hồn nhìn kĩ lại Thuần Tam Tự đang tủm tỉm cười kia. Học sinh cao trung Z người nào không biết mặt họ. Ảnh anh em Thuần gia được danh dự treo ở bảng vinh danh. Với cả thành phố ai chả biết Thuần gia. Ai cũng là nhân vật phong vân, không biết cũng khó.
Thuần Tam Tự hỏi lại "Tôi có thể vào nhà chứ?"
Mẹ Hoa "Hoa Lăng, ai đấy con?"
Bố Hoa "Nếu là thứ đó có gan vác mặt về thì đuổi đi ngay cho ta. Ta cấm con cho nó vào nhà hay đi tìm nó. Chúng ta đã cắt đứt quan hệ với nó rồi, con còn tiếp tục cãi lời thì đừng trách ta."
Thuần Tam Tự xoè tay bày tỏ cảm giác rất ư là 3 chấm với anh hai "Ha ha, đúng là một ngôi nhà không thân thiện."
Thuần Nhị Tuế không kiên nhẫn đẩy Lăng Hoa sang một bên cửa, ném Vũ Khắc trước mặt ông bà Hoa.
Ông bà Hoa hoảng sợ té ngã.
"Vũ .... Vũ thiếu gia." trời ạ, Vũ thiếu gia tai to mặt lớn
"Hoa Tiểu Khanh đâu? Đem em ấy đến đây cho ta. Hai người gan lắm, dám bán em ấy cho tên khốn này."
Thuần Nhị Tuế gót giày dí dí bàn tay ông Hoa "Người của ta há để các ngươi tùy ý ức hiếp." hắn nhìn đôi vợ chồng Hoa gia không vừa mắt. Bảo bối của hắn bị lũ người này coi như một món hàng bày bố rồi khinh nhục, nghĩ đến đây .... Pheromone alpha lại không khốn chể nổi bộc phát ra bên ngoài.
Beta ít bị pheromone ảnh hưởng nhưng khí thế người cao cao tại thượng đứng trước họ quá cường đại. Vị đại ma đầu ở đâu xuất hiện tính sổ với bọn họ.
Ông bà Hoa đắc tội không nổi Vũ Khắc nhưng người này đánh Vũ Khắc thân tàn ma dại, họ càng kinh sợ tột độ. Thân phận họ hèn kém không có tư cách tức giận với hành động nhục mạ của Thuần Nhị Tuế.
Hoa Lăng dù có căm hận bố mẹ nhưng cũng không đồng tình hành vi của Thuần Nhị Tuế. Hắn đẩy Thuần Nhị Tuế nhưng người không động.
"Anh tự tiện vào đây xúc phạm người khác, nói nhăn nói cuội gì vậy hả? Anh trai tôi không phải người của anh."
Thuần Nhị Tuế ha ha cười nhếch mép thản nhiên rút điếu thuốc châm lửa "Phải hay không để em ấy đến đây tự chứng thực sẽ rõ. Chắc em ấy chưa quên hương pheromone của bạn đời mình đâu nhỉ??"
Uỳnh!!!
Não bộ 3 người Hoa gia như nổ tung.
Lòng ông Hoa dùng những từ ngữ mắng nhiếc Hoa Tiểu Khanh. Thằng con phế vật đó kết đôi với alpha cường đại thế này mà giấu giếm ông. Hoa Tiểu Khanh a Hoa Tiểu Khanh, tao sắp bị mày hại chết. Nếu biết mày bị alpha này làm bạn đời thì tao đã sớm giữ mày lại lợi dụng moi lợi ích tên alpha rồi.
Ông Hoa tiếc hận vì quyết định đuổi Hoa Tiểu Khanh.
Thuần Tam Tự "Lừa bán con mình lên giường với người lạ. Hai người đúng làm tôi mở rộng tầm mắt, không nể tình là cha mẹ của chị dâu nhỏ thì anh tôi đã mời hai người ăn khảo hình tra tấn tức khắc ."
Mẹ Hoa "Hổ dữ không ăn thịt con, là tên khốn Vũ Khắc dùng quyền lực Vũ thị ép chúng tôi phải giao Tiểu Khanh cho hắn."
Vũ Khắc "Mụ già nói láo không chớp mắt ... Chuyện bà đem con trai mình đi dụ giới alpha mấy năm về trước ai chả biết."
Mẹ Hoa "Thật oan quá, chúng tôi không hề biết chuyện Tiểu Khanh đã có bạn đời và đang mang thai. Nếu không người làm cha mẹ như chúng tôi có chết cũng không đem con mình giao cho tên ác thú đó."
Vũ Khắc "Ha, hay cho 1 màn đảo trắng thay đen."
Hai bên cãi vã qua lại không nhường nhịn nhau.
Đúng là trò hề.
Thuần Nhị Tuế chỉ điếu thuốc về hướng Hoa Lăng "Cậu ... Nói tôi biết phòng em ấy."
Ông Hoa "Tiểu Khanh nãy giờ chưa về nhà. Chúng tôi cũng rất lo lắng không biết thằng bé đã đi đâu."
Bố mẹ Hoa ánh mắt ra hiệu bảo Hoa Lăng đừng khai việc họ đuổi Hoa Tiểu Khanh ra khỏi nhà.
Hoa Lăng sắc mặt cực kì khó chịu, cảm giác chán ghét bố mẹ cực điểm. Họ trao đổi anh ấy đi ngủ với người khác là để lấy tiền a, họ làm hắn buồn nôn. Đúng là họ kinh tởm đến mức có thể làm những việc đó a.
Nếu họ đã không nương chút tình người với anh trai thì hắn cũng không cần thương tiếc họ.
"Tôi hỏi anh ... Đứa con trong bụng anh tôi là của anh?"
"Đúng!!!" thật ra Thuần Nhị Tuế không chắc chắn nhưng nhớ lại sự thanh thuần của Hoa Tiểu Khanh thì tin tưởng em ấy không phải loại người tùy tiện. Nét ngại ngùng, sợ sệt khi bị hắn đâm, hậu huyệt se khít đúng thật là lần đầu. Sau khi bị hắn đánh dấu rồi có thai, không phải con hắn chứ con ai?
Hoa Lăng kích động nắm cổ áo Thuần Nhị Tuế "Tên khốn này. Sao anh không đến đón anh ấy sớm hơn hả mẹ kiếp. Hai người họ vì nghĩ anh ấy mang thai chửa hoang đã đuổi ảnh ra khỏi nhà. Giờ anh ấy ở đâu tôi cũng không biết, mẹ nó, anh còn can đảm xuất hiện ở đây."
Điếu thuốc kẹp giữa 2 ngón tay rơi xuống đất.
Thuần Nhị Tuế nện tường, tức giận chửi thề một câu.
Binh sĩ đứng ngoài sân nghe hết hồn. Trời ơi, thiếu tướng chửi thề!!! Thiếu tướng bộ dáng trên chiến trường lúc nào cũng quân tử ngầu lòi nghiêm túc, không bao giờ nói thứ dư thừa.
Tóm lại là kiệm lời.
Thuần Nhị Tuế là nghẹn .... nghẹn đến phát hoảng. Chừng nào chưa ôm được tiểu omega vào vòng tay hắn thì sợ hãi em ấy sẽ gặp chuyện.
Thuần Nhị Tuế không thuận mắt nổi vợ chồng Hoa gia.
"Tống họ vào ngục tù nhân chiến tranh cả đi. Còn cậu đi với ta." Hắn hờ hững nhìn Hoa Lăng.
Hoa Lăng thả cổ áo Thuần Nhị Tuế, mặt ngẩng phía khác "Mắc mớ gì tôi phải nghe anh ra lệnh. Tôi sẽ tự đi tìm anh trai." thiện cảm Hoa Lăng với Thuần Nhị Tuế đã thẳng tiến vạch âm. Hừ hừ, sao tên khốn đó dám chạm vào anh trai, anh trai là của hắn.
"Nghe lời, nếu không phải muốn biết những nên em ấy có khả năng đến thì ta lười quản cậu."
Hoa Lăng hời hợt "Anh đi thì đi một mình, tôi với anh không thân. Anh trai không đặc biệt yêu thích đi đâu cả, suốt nhiều năm chỉ thích ở nhà thôi." hoặc có nơi anh ấy muốn đến nhưng không kể tôi nghe, anh ấy cái gì cũng muốn giấu tôi cả.
Thuần Tam Tự bịn rịn ngón tay vuốt vuốt mi tâm "Anh ... Cho xe chạy hướng tây tìm chị dâu nhỏ nhanh đi." cô chìa cái laptop. "Camera chống trộm của ngôi nhà đấy."