Hoa Lăng ngừng xem video camera chống trộm, đầu gục xuống bàn. Mắt hắn nóng hổi.
"Anh ơi, phải chi em về sớm hơn thì anh đã không phải chịu những đau đớn đó."
Hoa Lăng vơ lấy chiếc áo khoác của Hoa Tiểu Khanh bỏ vào balô.
"Sao người phải chịu sự đối xử tệ bạc luôn là anh, họ không xứng làm thân sinh của chúng ta. Em chưa một lần bảo vệ được anh ... Em đúng là một alpha thất bại anh ơi."
Hoa Lăng lái môtô trong đêm gió lạnh. Ánh trăng cao giấu sau mây đen.
Thuần Nhị Tuế gập laptop. Hắn đã xem toàn bộ cảnh Hoa Tiểu Khanh dập đầu xin lỗi bị đánh đập đau đớn, bị bắt ép bỏ cái thai .... Không sót dù 1 chi tiết.
Em ấy yếu đuối như thế nhưng nội tâm kiên cường. Em biết lúc em kiên quyết giữ lại đứa bé, nội tâm tôi ra sao không, tôi vui vì em bảo vệ con của 2 ta, thống khổ vì để em chịu đựng 1 mình. Tôi là 1 thằng khốn tồi tệ, mọi đau khổ em đang chịu đựng đều là do tôi gây ra.
Thuần Tam Tuế cất mũi kim tiêm, cô đã tiêm cho anh hai tận 2 liều thuốc an thần. Anh ấy điềm tĩnh xem hết đoạn video, một là nhẫn, hai là thuốc, ba là .... thương chị dâu.
"Tam Tự!"
"???"
"Em ấy và đứa bé sẽ không sao chứ?"
"Điều này khó nói lắm. Anh yên tâm, em đã liên lạc các bệnh viện xung quanh đây, có tin về chị dâu là họ báo ngay."
_______
"Bác à, cậu ấy bị gì vậy ạ?" Khương Ngưng quan tâm nhìn Hoa Tiểu Khanh run rẩy nằm trên giường bệnh.
"Là bị động thai, may là cháu mang cậu ấy đến đây sớm không thì đứa trẻ mém không giữ nữa."
Bác sĩ Khương lắc đầu thở dài "Cả người đều là vết thương bị đánh đập. Các omega ngoài xã hội quả nhiên sống không dễ dàng."
"Cháu ở đây chăm sóc cậu ta đi."
"Vâng!"
Khương Ngưng đồng cảm với Hoa Tiểu Khanh, trông cậu ấy tuổi tác sấp sỉ hắn mà phải làm mẹ, lại còn bị đối xử tệ bạc.
Lúc Khương Ngưng thấy Hoa Tiểu Khanh nằm thoi thóp ở góc đường, đáy quần đỏ thẫm thì hắn hết hồn.
Lấy chiếc khăn lau mồ hôi trán Hoa Tiểu Khanh, đột nhiên những giọt lệ chảy xuôi dọa hắn một trận.
"Cứu .... Cứu con tôi!" Hoa Tiểu Khanh lớ mớ nói.
"Ổn rồi ổn rồi." Khương Ngưng kéo giãn cặp chân mày đang châu lại của người đang ngủ.
Trời ạ! Bất tỉnh cũng chọc người thương tiếc.
......
"Làm ơn hãy cứu con tôi." Hoa Tiểu Khanh từ trong ác mộng tỉnh lại, sờ sờ bụng không phân biệt được rốt cuộc bảo bảo còn hay không. Nước mắt hoảng sợ cứ rơi.
Khương Ngưng đang gọt táo bị cậu hại giật mình lỡ cắt trúng ngón tay, hắn đưa ngón tay lên miệng mút cầm máu, cắt sâu lắm chứ chẳng đùa.
"Cậu an tâm, đứa trẻ không sao cả."
Hoa Tiểu Khanh ngẩng đôi mắt đẫm nước nhìn hắn, mếu hỏi "Thật không?"
"Thật, cậu bình tĩnh cảm nhận lại bảo bảo xem nào."
Hoa Tiểu Khanh nghe lời. Cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé vẫn chưa rời bỏ cậu, cậu vui vẻ cười.
"Cảm ơn cậu đã cứu 2 mẹ con chúng tôi."
"Đừng khách sáo. Đây, ăn hết dĩa này để bồi bổ bảo bảo đi, tôi đi gọi bác sĩ đến." Đặt dĩa táo cắt gọt tỉ mỉ cho cậu thì đi ngay.
Hoa Tiểu Khanh cố bước lại tủ quần áo cũ, lục túi chiếc quần đã vấy đầy máu. Cậu ấy xót xa, nếu không được người khi nãy ra tay cứu giúp thì bảo bảo đã vĩnh viễn rời xa cậu.
Bác sĩ đo nhịp tim cậu xong "Ừm, đã không có gì nguy hiểm nữa rồi. Cậu còn trẻ đã mang thai cần chú ý không được dùng thuốc hay tổn thương cơ thể nữa, may là bản năng cơ thể cậu vì muốn bảo vệ thai nhi nên đã tự ói ra phần nào chỗ thuốc ức chế, omega đầu thai kì rất yếu. Cậu có thể xuất viện ngay nhưng định kì cần đến bệnh viện khám thai."
Hoa Tiểu Khanh gật đầu đã hiểu.
"Anh mau uống canh súp cho ấm người, tôi vừa mua đấy."
Hoa Tiểu Khanh kéo ví tiền dưới gối ra "Đây là toàn bộ những gì tôi có, cảm ơn sự giúp đỡ và chăm sóc của cậu."
Khương Ngưng khuấy khuấy hộp súp thổi nguội "Tiền cậu đưa hết cho tôi, vậy cậu và bảo bảo sống sao?"
"Tôi ...!!!"
"Ăn hết bát súp này tôi đưa cậu về nhà nhé."
Hoa Tiểu Khanh lắc đầu nguầy nguậy "Tôi tự có thể về nhà ... Không thể là phiền cậu thêm nữa."
"??? Ý tôi là nhà tôi ấy. Cậu đã không còn nơi để về mà."
"Sao??? Sao cậu biết??"
"Lúc nằm mê man cậu nói mớ rất nhiều nên tôi dần cũng đoán được phần nào câu chuyện."
Thổi thìa súp nguội bớt đặt gần môi Hoa Tiểu Khanh "Đừng lo.Tôi sống một mình, đa phần cả ngày đều ở trường nếu cậu ngại thì tối nấu cho tôi một bữa cơm là được."
"Mà phòng trọ của tôi hơi nhỏ nên cậu đừng chê nhé. Có thêm người trò chuyện cùng tôi rất vui."
Hoa Tiểu Khanh da mặt mỏng, không từ chối hảo tâm của Khương Ngưng nổi.
Khương Ngưng cũng làm người tốt bụng nhiệt tình, Hoa Tiểu Khanh có thể tự ăn nhưng hắn nhất quyết bón cho bằng được, còn đút cậu ấy ăn cả táo. Giọng điệu nghiêm trọng "Phải ăn nhiều thì mới có sức khỏe, mama khoẻ thì bảo bảo cũng khỏe."
Hoa Tiểu Khanh đành ngoan ngoãn gặm táo rột rột ăn.