Khương Ngưng quay trở ra dắt Hoa Tiểu Khanh vào phòng tắm.
"Ơ???" Hoa Tiểu Khanh ngơ ngác, Khương Ngưng ra vẻ thần bí.
Bồn tắm bốc hơi ấm, màu nước ngả xanh lá.
Hoa Tiểu Khanh hãi "Hồi nãy còn là nước sạch mà sao giờ chuyển màu rồi." quay lại co ro đáng thương nhìn Khương Ngưng "Xin lỗi, là ... là tôi làm sai. Để tôi chuẩn bị nước tắm khác cho cậu."
Hoa Tiểu Khanh nhắm mắt không dám đối mặt người đối diện. Bàn tay cậu bị kéo lên được vùi gì đó vào.
Đôi mắt tròn ti hí hé mở.
Là muối tắm!!!
Khương Ngưng xoa tóc cậu "Đây là món quà tôi tặng cậu, là muối tắm loại trà xanh, mau vào bồn tắm thử đi."
Khương Ngưng ra ngoài.
Cầm hũ muối tắm trong tay, lòng ngũ vị tạp trần không thể giải thích?
Đã định rằng Khương Ngưng là người tắm trước nhưng giờ biến thành cậu. Ngâm mình trong làn nước ấm, vốc nước lên người, Hoa Tiểu Khanh thoải mái hưởng thụ thở một hơi dài.
Lúc lau mình, Hoa Tiểu Khanh phát hiện bản thân không mang áo quần thay.
Hé cánh cửa, giọng cậu vọng ra "Cậu ... Cậu lấy giúp tôi bộ áo ngủ với."
Khương Ngưng ngồi làm bài tập a một tiếng, chạy lấy giúp cậu, lúc đưa quần áo hoàn toàn ngoảnh đầu hướng khác không nhìn dù rằng cánh cửa che kín cũng không thấy được gì.
"Cảm ơn!!"
Hoa Tiểu Khanh ngượng muốn khuỵu còn Khương Ngưng gảy mặt bất đắc dĩ.
Hắn hấp tấp vội vàng mới dẫn đến tình huống gây khó cho Hoa Tiểu Khanh, hẳn cậu ấy xấu hổ lắm.
Một hồi Hoa Tiểu Khanh lúng túng không thể nhìn Khương Ngưng, làm thêm vài bông hoa thì cậu trèo lên giường ngủ đúng giờ sinh học.
Khương Ngưng trằn trọc suy nghĩ. Các omega nam cơ thể mềm mại nên rất ngại người khác nhìn họ nhỉ?
Nhìn lại kích cỡ cơ thể cùng tay chân dài loằng ngoằng, hắn mắt hơi rũ.
------
Hoa Lăng hốc mắt hốc hác không tâm trạng mở đèn nhà. Căn nhà không có anh trai không có nghĩa lý.
Vùi mình trên chiếc giường của Hoa Tiểu Khanh. Bơ phờ tưởng tượng bóng hình anh ấy sinh hoạt để lại từng dấu tích, hơi thở bản thân trong phòng.
"Anh ... Sao anh bỏ em lại một mình? Vì sao không về đây mang em theo với anh? Anh ghét em sao?"
Chủ tiệm hoa nâng những bông hoa thành phẩm Hoa Tiểu Khanh đưa đến mừng như bắt được vàng "Tiểu Khanh, cậu quá lợi hại rồi. Chỗ bông cậu cắm hôm qua bán hết sạch, nay số hoa giả này đảm bảo sẽ đắt hàng như tôm tươi."
Chủ quán đếm số lượng hoa giả và trả tiền công ngay "Hoa cậu làm tinh xảo đảm bảo bán được giá thành cao nên chị tăng 1/2 tiền cho mùa chỗ hoa của cậu nhá."
Hoa Tiểu Khanh cười hiền vui mừng nhận tiền. Mới làm việc bán thời gian ngày thứ 2 thôi đã có người đặt hàng đề nghị muốn cậu thiết kế bó hoa. Chủ tiệm cân nhắc định đem Hoa Tiểu Khanh lên làm nhân viên chính thức. Hoa Tiểu Khanh khó xử bảo sẽ suy nghĩ lời chị chủ.
Hoa Tiểu Khanh thật không biết làm sao. Cậu ấy muốn kiếm nhiều tiền phụ giúp Khương Ngưng trang trải sinh hoạt và tích góp cho bảo bối nhưng cậu tự biết thể lực bản thân có hạn. Không muốn vì cái lợi trước mắt mà lao lực quá sức ảnh hưởng không tốt cho bảo bảo.
-----
Khương Ngưng chống cằm nhìn xa xăm cảnh trời qua cửa sổ. Cảnh tượng hắn lơ đãng nhìn vô định làm tim các bạn nữ đập thình thịch.
"Khương Ngưng mơ hồn trông thật mị lực."
"Đúng a, đẹp trai học giỏi, là một alpha xuất chúng không phân cao thấp với cặp sinh đôi Thuần gia lớp 12B."
"Đã thế Khương Ngưng còn siêu tốt bụng. Tôi sợ có ngày cậu ấy bị một tên omega nào đó trưng vẻ mặt đáng thương lừa cậu ấy đánh dấu."
"Eo ôi không muốn, Khương Ngưng rất có trách nhiệm, dù bị lừa thì chắc cậu ta sẽ hết lòng chăm sóc người ta cho xem."
"Thì đó. Chuyện omega lợi dụng kì phát tình dụ alpha đánh dấu mình đâu phải hiếm."
Du Nhiên Nhiên cắt ngang "Hai cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Khương Ngưng rất thông minh, dù tốt bụng nhưng cậu ấy sẽ không bị mắc lừa bởi thể loại omega thấp kém như thế."
"Du tiểu thư nói đúng."
"Khương Ngưng không thường đi chơi với lớp sau giờ tan học mà đi thẳng một mạch về nhà. Hay Du tiểu thư rủ cậu ấy sau giờ học đi chơi với chúng ta đi."
"Đúng vậy đúng, mọi người trong lớp rất muốn Khương Ngưng tham gia cùng nhưng cậu ấy lại từ chối."
"Nếu là Du tiểu thư mời, mình nghĩ Khương Ngưng sẽ không từ chối lời mời của cô gái xinh đẹp nhất lớp đâu."
Bạn học một người lại một người thêm lời cổ vũ Du Nhiên Nhiên.
Du Nhiên Nhiên bắt chuyện "Khương Ngưng, mọi người trong lớp rủ nhau đi ktv sau tan học. Cậu đi nhé."
Khương Ngưng tâm hồn thả trôi theo mây bay tỉnh lại "Xin lỗi, mình có việc bận rồi. Cậu và các bạn chơi vui vẻ nhé."
"Khương Ngưng, mọi người đều rất mong chờ sự có mặt của cậu, cậu nỡ lòng nào từ chối. Đi chơi một lần với lớp có sao đâu chứ?"
Khương Ngưng thu dọn sách vở "Nhiên Nhiên cậu hiểu cho. Mình có việc quan trọng thật. Nếu cậu báo trước thì mình đã có thể thu xếp đi cùng các cậu nhưng giờ thì không thể, mình sẽ không vì sự ham vui của bản thân về trễ làm người ta lo lắng. Thế nhé,chào cậu."
Khương Ngưng xách cặp rời đi.
Du Nhiên Nhiên thất thần bởi sự dứt khoát của Khương Ngưng "Lo lắng? Ai cơ? Khương Ngưng sống nói bản thân sống 1 mình kia mà!"
Hoa Tiểu Khanh đang cắm chỗ hoa cuối cùng thì thấy Khương Ngưng đang đứng ngoài tiệm chơ cậu. Cậu vội lau tay chạy ra ngoài.
"Sao hôm nay cậu về sớm thế? Chưa tới giờ mà?"
"Lớp 12 đa số là tiết tự học nên về sớm chút chả sao. Nghe cậu kể đang làm việc ở tiệm hoa này nên tò mò ghé thử sẵn tiện đón về ấy mà."
Hoa Tiểu Khanh bịt miệng, cậu nghĩ alpha cao to là chuyện bình thường chứ không nghĩ đến chuyện Khương Ngưng lớn tuổi hơn cậu, chắc là vì cách Khương Ngưng hành xử quá tự nhiên và vì không đeo bảng tên lớp nên Hoa Tiểu Khanh cũng không biết.
Số sách ở nhà của Khương Ngưng có cả sách đại học nên chính là đoán không ra rốt cuộc Khương Ngưng học lớp mấy.
Hoa Tiểu Khanh là người quy củ đàng hoàng, nhường trẻ nhỏ, tôn kính người lớn hơn mình.
Rất mau cậu đổi lối xưng hô "Em vào cắm nốt số hoa, anh ráng chờ xíu nha."
Khương Ngưng cũng không thấy lạ lẫm với cách Hoa Tiểu Khanh xưng hô, đáp lại theo "Được, anh là cố tình về sớm để cùng em đi siêu thị mà."
Du Nhiên Nhiên nắp ở đằng xa chứng kiến cảnh tượng Khương Ngưng trò chuyện vui vẻ với một tên ẻo lả, cô nghiến răng nghiến lợi.