[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 17 Sống Chung

Khương Ngưng thu dọn bộ quần áo cũ Hoa Tiểu Khanh mặc trước khi vào viện thu vào balô mình.

"Cậu khoác tạm áo khoác của tôi đi."

Hoa Tiểu Khanh nhận lấy khoác tạm che đi bộ y phục bệnh nhân.

Căn phòng Khương Ngưng trọ không lớn. Dạng như nhà trọ giá rẻ ấy.

Hắn đưa cho Hoa Tiểu Khanh bộ quần áo của mình "Thay thử xem."

Hoa Tiểu Khanh ngại ngùng vào nhà tắm thay áo quần. Mặc quần áo của người lạ, cậu ấy hơi xấu hổ.

Chỉ thay mỗi chiếc áo còn chiếc quần lưng quần quá rộng, cậu ấy mặc không vừa.

Nhìn Hoa Tiểu Khanh vẫn còn mặc chiếc quần cho bệnh nhân thì cậu ấy cười vỗ trán "Xin lỗi, tôi hơi bị to con, áo quần không vừa với cậu là phải."

Hoa Tiểu Khanh lắc đầu "Cậu đã giúp tôi nhiều rồi."

Khương Ngưng vặn nắp lọ thuốc mỡ, tay vỗ vỗ ghế bên cạnh "Lại đây, tôi giúp cậu bôi thuốc những nơi cậu không tiện bôi."

Hoa Tiểu Khanh bẽn lẽn nghe lời ngồi xoay lưng với hắn, vành tai cậu ta ửng đỏ "Phiền cậu."

Khương Ngưng vén áo sau Hoa Tiểu Khanh lên lộ ra tấm lưng bầm tím, tay dùng lực hết sức nhè nhẹ bôi thuốc.

"Sao lại đối tốt với tôi vậy? Luôn hảo tâm giúp đỡ kẻ xa lạ như tôi?"

"Vậy sao tôi nên bỏ mặc cậu?"

Hoa Tiểu Khanh bị hỏi ngược làm cho á khẩu. Khương Ngưng thấy người trước mặt không có phản ứng gì thì ngẩng đầu phát hiện cậu ấy thiêm thiếp ngủ rồi.

Hoa Tiểu Khanh tỉnh dật thấy mình nằm trên giường của Khương Ngưng, cậu dáo dác nhìn thì thấy hắn đang đeo kính chăm chú học bài.

"Ngủ ngon không? Cậu ngủ quen nơi ở mới khiến tôi rất an tâm." hắn tháo kính đóng sách vở lại.

"Cậu không học nữa sao?"

"Đủ rồi, tôi chỉ ôn lại tri thức cũ cho bài kiểm tra ngày mai thôi. Mấy ngày trước tham gia quân huấn nếu không ôn bài thì tôi sẽ đứng bét lớp và bị cười cho thúi mũi." hắn gãi đầu.

"Cậu nói quá, nhìn chồng sách chất đầy phòng thì biết cậu là học bá của trường đúng không?!"

Khương Ngưng cười không đáp, vì hắn chính xác đứng hạng cao ở nhà.

"Trưa nay tôi có mua vài bộ quần áo theo size cậu, cậu nhìn thử có hợp không?" Khương Ngưng khoe đống áo quần mới trên bàn.

Hoa Tiểu Khanh khách sáo cảm ơn. Khương Ngưng tiếp tục lôi ra thứ khác "Đây là sách hướng dẫn các bài tập tốt cho thai phụ. Ngày mai tôi đi học cả ngày, cậu ở nhà một mình có buồn chán thì hãy thử đọc quyển sách 100 cách may quần áo cho trẻ, tôi nghĩ nếu baby ra đời được mặc áo quần do chính tay mama làm thì hẳn sẽ hạnh phúc lắm."

Hoa Tiểu Khanh cảm động sắp khóc đến nơi, chóp mũi cay xè. Người đâu tốt bụng quá.

Khương Ngưng nhường chiếc giường duy nhất cho cậu và trải nệm trên đất ngủ. Hoa Tiểu Khanh rất bối rối bảo cậu ngủ dưới đất cho nhưng tính Khương Ngưng thì biết rồi đấy, nồng nhiệt không cho phép người ta chối từ.

Hoa Lăng chắc em ấy đang lo lắng lắm nhưng một thời gian dần em ấy sẽ quen sống khi không có mình bên cạnh.

Sáng hôm sau-----

Khương Ngưng khoác đồng phục trường cao trung Z vẫy tay tạm biệt Hoa Tiểu Khanh.

Hoa Tiểu Khanh phấn chấn lấy lại tinh thần, ở nhờ chỗ người ta thì ít nhất cậu cũng nên dọn dẹp phụ. Đồ ăn hôm qua tới giờ toàn để Khương Ngưng nấu nướng. Cậu không thể đùn mọi việc đè lên vai Khương Ngưng.

"Cần kiếm tiền để đảm bảo tiểu bảo sinh ra có một cuộc sống tốt a."

Dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ nhà cửa. Hoa Tiểu Khanh tinh thần lên cao đi tìm việc làm, vì tình trạng cơ thể kém nên cậu ấy muốn chọn những công việc thủ công.

Hoa Tiểu Khanh đôi tay khéo léo, hầu như nữ công gia chánh nhốt ở nhà suốt nhiều năm tự luyện đều đạt cảnh giới tinh thông. Cậu ấy nhận được công việc bán thời gian cắm hoa ở tiệm hoa.

Hoa Tiểu Khanh mãn nguyện rời tiệm ra về. Tay ôm khư khư thùng hoa giấy, cậu nhận còn nhận thêm việc làm thêm làm hoa giả ở nhà lúc rảnh rỗi nữa.

Đi ngang tiệm bán len, Hoa Tiểu Khanh nhớ đến cuốn sách may áo quần cho bé mà Khương Ngưng giới thiệu.

"Bà chủ, cho tôi cuộn màu chàm và xanh mạ."

Hoa Tiểu Khanh ngồi đan len lại nhìn lên đồng hồ, tính toán thời gian, cậu cất khăn choàng đan dở vào hộp hoa giấy đứng dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm.

Hoa Tiểu Khanh đã quá quen thuộc giờ học sinh cao trung Z tan học. Nơi cậu đang ở cách trường 20 phút đi tàu và 15 phút đi bộ.

Khi cậu vừa hầm xong nồi thịt bò thì Khương Ngưng cùng lúc trở về.

"Tôi về rồi đây. Cậu đang nấu gì sao? Thơm quá!"

Hoa Tiểu Khanh cười hiền đưa cho hắn một cốc nước.

"Tôi ... Tôi nấu ít thịt bò hầm, ngại ngùng mượn bếp cậu xài một chút."

"Đi học về có người nấu ăn sẵn chờ mình tôi đã muốn cảm tạ trời đất rồi đây này. Háo hức quá, tôi đói bụng sắp xỉu rồi, muốn thưởng thức món cậu nấu."

Khương Ngưng phụ Hoa Tiểu Khanh dọn chén bát thức ăn ra bàn. Khương Ngưng vừa ăn vừa khen lia lịa, vui vẻ nhờ Hoa Tiểu Khanh xới mấy bát cơm liền.

Hoa Tiểu Khanh nhìn món cậu nấu được ăn sạch sẽ thì rất vui. Cách Hoa Lăng khi ăn cơm cũng giống với Khương Ngưng, thằng bé khen đáo khen để sẽ ăn không để thừa đồ ăn. Đôi khi thằng bé còn nghịch ngợm cười gắp thức ăn vào bát cho cậu.

Thỏa mãn vỗ chiếc bụng no nê, hắn thu dọn chén dĩa "Cậu đã nấu ăn vất vả rồi, ngồi nghỉ ngơi đi, số chén bát tôi rửa một nháy là xong."

Biết tính Khương Ngưng, Hoa Tiểu Khanh ngồi lôi chỗ giấy ra làm hoa giả.

"Ồ, cậu thật khéo tay, tôi mém tưởng hoa thật á!"

Rửa chén xong, hắn ngồi đối diện ngắm nghía Hoa Tiểu Khanh đang làm hoa.

"Công việc tại nhà này rất phù hợp với cậu. Bông hoa này xinh đẹp giống cậu vậy."

Hoa Tiểu Khanh mặt đỏ lửng, được khen khiến cậu bối rối "Bồn .... Bồn tắm đã được chuẩn bị rồi ... Cậu mau vào tắm đi."

Khương Ngưng mí mắt nheo lại. Tủm tỉm lục cặp cầm hủ gì đó đi vào phòng tắm.