Nghĩ Hoa Tiểu Khanh là con trai nên không thích bị gọi là chị dâu nhỏ nên tạm thời trước mặt cô đổi cách kêu "Anh dâu nhỏ, ngồi đây ngồi đây đi. Anh mau đặt anh dâu nhỏ xuống đi chứ."Thuần Tam Tự đích thân khoa trương lót thêm nệm, gối trên giường khám. Giường khám cực kì êm, tâm tình cậu dễ chịu đôi chút. Phân vân so sánh hai anh em nhà này, họ đúng là có nét giống nhau kha khá. Cậu như vầy có được tính là ra mắt người gia đìn nhà anh ta không?Thuần Tam Tự tay đặt trên cái bụng bằng phẳng của cậu sờ vuốt đánh giá "Từ đêm anh dâu nhỏ trốn khỏi bệnh viện tính ra đã được 3 tuần. Da dẻ nhợt nhạt trông yếu ớt hơn cả lần bị ông anh thú tính đằng kia hành bất tỉnh. Cơn ốm nghén nặng làm anh dâu nhỏ ăn uống khó khăn đúng không?" câu nói nửa đầu nửa đuôi không dính dáng nhau của cô Hoa Tiểu Khanh đỏ mặt gật đầu. Cậu quả thật bị ốm nghén nặng. Khương Ngưng có tâm ép nước hoa quả uống bồi bổ cũng bị cậu ói sạch sẽ. "Anh dâu nhỏ ... Anh cởi áo ra đi." Thuần Tam Tự thản nhiên nói."Không cần cởi!"Thuần Nhị Tuế tuyên bố."..." nhỏ em gái.Hoa Tiểu Khanh ngập ngừng nhìn Thuần Nhị Tuế đang liếc bàn tay của nhỏ em mình một cách không vui."Em là bác sĩ giỏi kia mà. Khám thì khám nhưng nhất thiết tái máy tay chân đụng chạm không?""Tên cứng đầu cổ hủ nhà anh. Không nhìn tận mắt cơ thể chị dâu nhỏ thì sao em khám chính xác được." Chị dâu nhỏ???"Em muốn kiểm tra cái gì thì anh nhìn giúp em, cơ thể Tiểu Khanh chỉ có anh được phép nhìn thôi, mặc em ngắm nghía em ấy thì ra thể thống gì nữa!""Ờ, vậy nếu chị dâu nhỏ có mệnh hệ gì anh chịu trách nhiệm được chắc? Bảo bảo chuyện gì anh nhắm tự lo liệu?" Thuần Nhị Tuế cứng họng hầm hập ngồi thịch xuống, trừng trừng trông chừng Thuần Tam Tứ sẽ không có hành động quá trớn với Hoa Tiểu Khanh. Hoa Tiểu Khanh tháo chiếc áo quân trang kế tiếp là áo khoác, rề rà mãi không cởi nốt chiếc áo thun cuối cùng ra. Thi thoảng mắt cậu ấy vô ý muốn nhìn sang hướng Thuần Nhị Tuế nhưng tâm bé không dám."A!!!À!!!" cô kêu hai tiếng như hiểu vấn đề "Mời thiếu tướng ra ngoài hành lang đợi để bác sĩ có không gian riêng tư với bệnh nhân." dứt khoát đẩy Thuần Nhị Tuế ra cửa không cho ông anh có cơ hội tiếp tục nhìn sang người ngồi trên giường khám.Đùa sao nghĩ cô đẩy không nổi Thuần Nhị Tuế, cô cũng từng là tuyển thủ thể thao sáng giá thời học sinh đấy. "Em...!! Con bé này!!" Thuần Nhị Tuế không kiên nhẫn gầm.Thuần Tam Tự vờ bịt hai bên tai "Chị... À anh dâu nhỏ ngại cởi trần nếu anh cứ dùng ánh mắt dâm dê nhìn người ta chằm chằm vậy, là thằng khác thì bố nó cũng không dám cởi. Anh ngồi yên ngoài đó kiểm điểm bản thân đi, tính cách nhàm chán khô khan cộng thêm bộ mặt đáng sợ thảo nào dọa anh dâu nhỏ bỏ chạy." cô cười giễu che miệng, đóng cửa phòng.Mình nhàm chán? Khô khan? Đáng sợ?Thuần Nhị Tuế tóm một nam hộ sĩ áp cậu vào tường. Nam hộ sĩ đỏ mặt, trời má, anh đẹp trai này muốn làm gì cậu sao?"Cậu ...!" "Vâng!!!" nam hộ sĩ khẩn trương, tim đập tưng. Chúa tôi,viện trưởng rất soái rồi nhưng anh đẹp trai này cũng không kém cạnh."Ta đáng sợ?""Đẹp trai!!!""Ta khô khan?""Anh đẹp trai!!!""Ta nhàm chán?""Anh rất đẹp trai!!!" nam hộ sĩ mắt bắn pháo sáng tưng bừng."Chỉ cần anh đẹp trai thì thượng đế sẽ tha thứ toàn bộ lỗi lầm của anh!!!"Thuần Nhị Tuế đáy lòng đổ mồ hôi, hình như bản thân vừa tiếp thu bài học gì đó rất đắc giá cho sau này.Mà cậu hộ sĩ này có vẻ tôn thờ trai đẹp quá nhỉ!!Thuần Nhị Tuế lạnh lùng đuổi người "Cậu có thể đi!" Nam hộ sĩ nghệch mặt, ủa? Hông có tỏ tình gì ráo hả?