[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 39 Phá Giải Hiểu Lầm

Cứ đều đặn 2 ngày một lần sẽ có vị sĩ quan tới giao cho Hoa Tiểu Khanh bình trữ pheromone. Omega thai kì rất cần pheromone alpha an ủi nhưng Thuần Nhị Tuế không về mà dùng cách này.

"Phu nhân, đây là chỗ dùng của hôm nay." sĩ quan nhợt nhạt nước da mỗi lần đến, nhìn anh ta như sắp gục đến nơi.

"Nhị Tuế anh ấy!"

"Vâng?"

"Anh ấy vẫn còn rất bận sao? Khi nào có thể về nhà?"

"Xin lỗi phu nhân. Thiếu tướng là kiểu người thích cắm mặt vào công việc, ngài ấy 3 4 tháng không về nhà là chuyện thường tình."

Hoa Tiểu Khanh hụt hẫng.

"Chà, ý anh là anh ta để mặc vợ mình ở đây và chỉ hoàn thành trách nhiệm về mặt hình thức đúng không?" một mỹ nhân nghiêng đầu chỉnh gọng kính, tay cầm cặp da tựa lưng gốc cây ngoài sân, Thuần Tứ Kết ăn mặc chỉnh tề là mới tan làm.

Thuần Ngũ Thứ từ ga-ra chạy ra "Đúng là kiếm cớ, bỏ ra vài phút về nhà thăm chị dâu nhỏ không được à!"

Thuần Tứ Kết móc điện thoại ra ấn gọi, bật loa ngoài "Là em, anh vẫn đang làm việc à?"

"Anh tất nhiên biết là chú, không có việc gấp chú sẽ không gọi cho anh, có gì nói nhanh, anh đang bận." giọng nam nhân nhớ mong tháng qua, Hoa Tiểu Khanh nhớ nhung lắng nghe.

"Vậy sẽ tóm tắt thôi, anh trăm công ngàn việc nên nuôi dưỡng con cái không nổi đâu, với cả chưa đăng kí kết hôn nên quyền nuôi vợ con không tới tay anh được. Tiểu Khanh còn rất trẻ, còn dư dả hàng tá người để chọn."

"Ý chú em là sao?" Thuần Nhị Tuế đè nặng giọng.

"Là thế đấy, người em trai này đủ sức cho anh cả mặt con mình cũng không nhìn được."

Thuần Ngũ Thứ giành lấy điện thoại " Mà chắc anh sẽ không để ý gì đứa bé đâu. Omega mang thai mà không có alpha bồi bên cạnh là đạo lý gì anh còn không hiểu, bama tuyệt đối không đứng về phía anh."

"Tên nhóc này ...em ...!"

Bên kia vọng tiếp tiếng ai khác "Thiếu tướng, mọi người ở phòng họp đang đợi ngài, xin gấp rút lên ạ."

Thuần Nhị Tuế "Tí anh gọi lại sau."

Thuần Tứ Kết "Xem ra anh ta bận thật. Nếu là giả thì anh ta đã lao về tức khắc." Hoa Tiểu Khanh hoàn hồn, đây là cậu tư song sinh với Tam Tự nhưng nhìn đẹp gái hơn cả Tam Tự. Thuần Tứ Kết vừa về đã là hậu thuẫn siêu cấp.

Cậu sĩ quan co ro một bên "Vâng, đã sắp tới cuộc bầu cử tổng thống nhiệm kì mới nên bên khu chúng tôi là chạy vỡ đầu để chuẩn bị an ninh." cậu ấy lại rơm rớm nhìn Hoa Tiểu Khanh "Cho nên phu nhân, cần xin người có thể ghé qua bên chúng tôi một lần không, chỉ một lần thôi, tâm trạng thiếu tướng dạo gần đây thật sự rất khủng bố rồi."

--------

Hoa Tiểu Khanh chỉ vừa mới xuống xe, quân nhân xung nhìn cậu như đấng cứu thế mà long lanh lấp lánh.

Nữ trung tá niềm nở cười "Ôi phu nhân, cảm tạ người đã đến, mời phu nhân đi lối này."

Nam thiếu tá "Phu nhân đại giá quanh lâm thật vinh hạnh, xin ngài khuyên nhủ thiếu tướng nghỉ ngơi một chút thôi cũng được, chúng tôi đã 5 ngày mà chỉ ngủ được có 17 tiếng để chạy việc theo lệnh anh ta. Trong bụng các anh em chỉ toàn cafe." anh ta trưng đôi quầng thâm mắt của những người bên cạnh.

Hoa Tiểu Khanh cảm thán, mọi người chịu khổ thật không ít, trụ sở chính của quân đội không phải là canh phòng nghiêm ngặt sao, ấy vậy mà Hoa Tiểu Khanh đi lại không chút là bị làm khó, còn được tận tình nhường đường. Việc Hoa Tiểu Khanh nhẹ đỡ chiếc bụng nhô khá cao làm vài người âm thầm khóc, thiếu tướng đã là của người ta thật.

Bị đông người nhìn, Hoa Tiểu Khanh lẩy bẩy tạm không thể tiếp thu. Sợ quá!

"Phu nhân, thiếu tướng ở bên trong."

Hoa Tiểu Khanh ngập ngừng gõ cửa.

"Vào!" nam tính chất giọng chỉ vỏn vẹn một từ đã làm trái tim cậu thấp thỏm.

Hoa Tiểu Khanh hé cánh cửa đủ khoảng bước vào và nhẹ nhàng khép không tiếng động. Nam nhân cúi đầu đảo mắt đọc nhanh tờ giấy rồi kí tên, sấp tài liệu công văn trên bàn kê núi. Nho nhỏ pheromone alpha trong không khí làm hai đầu gối cậu nhũn cả ra. Pheromone xuân dược vô ý không tự chủ rò rỉ lẫn theo dòng chảy pheromone alpha.

Thuần Nhị Tuế hồi lâu không nghe người kia nói gì, nhất thời cảm giác không đúng tấp lự ngửa cổ lên.

"Em ...!" Thuần Nhị Tuế thả bút vuốt mi tâm "Sao em đến đây?"

"Vì ..." lúng túng không biết trả lời thế nào, chuỗi ngày không có Thuần Nhị Tuế bên cạnh, cậu rất cô đơn. Trước đây cậu không như thế nhưng từ khi người đàn ông này tiến vào cuộc đời cậu. "Pheromone không đủ."

Hắn nới khuy áo cổ "Là vậy thì cứ báo anh là được, em không cần tới đây."

"Tại sao không cần, anh không muốn... Gặp em sao?"

"Ừ!"

Lời thú nhận của Thuần Nhị Tuế phút chốc vỡ nát tâm can Hoa Tiểu Khanh "Sao chứ ... Anh quả nhiên chán ghét em mà. Anh nếu đã có người trong lòng chỉ cần nói với em một lời, đừng vì cảm thấy trách nhiệm với mẹ con em, em không cần thương hại. Em là kẻ ngán đường đáng ghét. Hà cớ cho em hi vọng rồi xa lánh em chứ?" Hoa Tiểu Khanh thút thít run run sắp đổ. Cậu bị kích động không nhỏ, cậu luôn bỏ trốn không dám đối mặt hỏi thẳng Thuần Nhị Tuế quan hệ của anh với vị người mẫu kia. Nay sự thật giẫm nát lấy cậu.

Thuần Nhị Tuế hoảng hốt đẩy ghế đi tới đỡ Hoa Tiểu Khanh, alpha thả ra pheromone trấn an bạn đời "Tiểu Khanh, em nói ngốc cái gì vậy hả?! Sao em cứ nghi nghờ rồi muốn đẩy anh cho người khác mãi. Anh trong lòng em không có tí tồn tại nào sao?"

"Không! Tuế, ý em không phải thế."

"Anh biết nhưng em đúng là cái đồ ngốc nghếch, đời anh bị em một cái yếu đuối nhỏ bé giỏi chọc tức anh. Em luôn kiếm cớ chạy trốn tránh anh, anh không xuất hiện trước mặt em như ý em muốn rồi."

"Em không cố ý vậy đâu nhưng mà ..." Hoa Tiểu Khanh sụt sịt chiếc mũi lau nước mắt lòe nhòe "Hôm ấy em thấy anh ... Thấy anh ôm một vị người mẫu, vị ấy đẹp vài tài giỏi. Anh nhìn người ta cũng đầy ôn nhu. Em sao không tủi thân, không khổ sở. Em không biết đối diện anh thế nào, em muốn hỏi anh quan hệ với vị kia là gì? Nhưng khi giáp mặt trực tiếp là em sợ ... Lỡ anh thú nhận đó là người anh yêu, em ...em không chịu đựng nổi." Hoa Tiểu Khanh bật khóc hết sức bình sinh, cổ họng khô khốc khàn khàn nấc.

Thuần Nhị Tuế vò tóc "Tiểu Khanh, ngoan, nín nín cái đã. Em nhận lầm, người đó không phải anh." hắn bế Hoa Tiểu Khanh đến sofa.

"Không có ... Khuôn mặt đó với cả bộ âu phục em chọn, là anh mà. Đừng dối em."

"Anh là người dám làm dám nhận. Dối em? Em cho anh là loại người đó?"

"Không phải, em không có. Tuế, em tin anh nhưng em đã thấy việc ấy. Sao có thể nhìn lầm."

Thuần Nhị Tuế đặt chiếc túi Hoa Tiểu Khanh cầm sang một bên lại bình bình tĩnh tĩnh rót tách trà, pheromone alpha không ngắt quãng nhiệm vụ trấn an cảm xúc tiêu cực trong omega bé nhỏ.

Thuần Nhị Tuế vờ bình thường nhưng lòng mở cờ vui sướng "Tiểu Khanh ghen rất đáng yêu, anh tha thứ cho việc em cố ý bỏ trốn khỏi anh trước đó. Thật ra người em thấy hôm đó là Nhất Môn, anh ta cùng anh trùng hợp mặc cùng mẫu áo."

Hoa Tiểu Khanh dụi dụi nâng đôi mắt tròn xoe hối lỗi "Cho nên vị người mẫu kia là người yêu của anh ấy?"

Thuần Nhị Tuế bón nước cho tiểu omega "Ừa, chắc người yêu lão cũng hiểu lầm em tương tự nên nháo một trận trốn ra nước ngoài rồi. Mấy ngày nay công việc anh chất đống phải kể đến Nhất Môn ban tặng."