Thuần Nhị Tuế mãn nguyện, Hoa Tiểu Khanh ôn nhu bón từng món cho hắn. Hắn tình nguyện bị Hoa Tiểu Khanh hiểu lầm nhiều hơn chút.
"Tiểu Khanh, mỗi ngày đều mang cơm đến cho anh đi ha. Giờ anh không quen miệng món bên ngoài. Không, tốt nhất là em ở đây với anh luôn đi."
Hoa Tiểu Khanh thổi thổi ngụi chén canh, túng quẫn "Anh nói gì thế ... Đây là trụ sở quân đội mà. Em ở đây không hợp lẻ."
"Anh có phòng nghỉ riêng, em đi đi ở ở không ai ý kiến. Với anh quả gần nhất là không tiện ghé nhà, để em một mình anh không an tâm."
Hoa Tiểu Khanh một mảng ấm lòng "Chuyện đó mình bàn sau, anh chợp mắt nghỉ ngơi một tí đi. Mọi người bảo anh đã lâu không ngủ. Đừng quá sức, nhỡ đổ bệnh thì sao, em lo lắm."
Thuần Nhị Tuế nghĩ ngợi gì đó, mắt lóe sáng "Tuân lệnh!" hắn gối đầu lên đùi vợ nhỏ.
"A ...!" cậu không nỡ từ chối đuổi hắn đi. Hoa Tiểu Khanh thầm kín sờ vuốt mái tóc alpha, cậu ngắm nghía từng góc cạnh khuôn mặt người ta một hồi lại đỏ mặt xoay hướng khác, nếu để ý kĩ thì cậu đang kìm chế từng cơn run rẩy cơ thể.
Trầm trọng thở dốc, cậu mím môi cắn cắn môi dưới bạo gan dõi mắt tìm vị trí hạ bộ nào đó. Thấy được vị trí thứ mình muốn tìm, Hoa Tiểu Khanh thẹn thùng nuốt khan nước bọt. Thứ kia ẩn dưới lớp quần quân phục đang lặng yên ngủ say. Không thể ngừng chằm chằm và khao khát thứ đó thỏa lấp cậu, Hoa Tiểu Khanh không chú ý, từ lúc cậu ta bước vào căn phòng này thì pheromone của cậu cứ từ chút một không ngừng tỏa ra.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc từng trải qua nhắc nhở cậu kỳ phát tình gần kề. Hoa Tiểu Khanh túng quẫn, cậu theo thói quen muốn bỏ trốn đến nơi không người nhưng Thuần Nhị Tuế đang gác đầu trên đùi khiến cậu bất lực.
Hoa Tiểu Khanh rối loạn, gấp đến muốn khóc tới nơi. Vừa muốn trốn người, vừa chờ mong được alpha của mình xâm phạm.
"Mình ... Mình trở nên hư hỏng." Hoa Tiểu Khanh đã bắt đầu thút thít, toàn cơ thể cậu trở nên mẫn cảm vạn lần bình thường. Vốn là hoocmôn nam tính của người này đủ chọc cậu bên dưới khát vọng ướt dầm dề kêu muốn. Huyệt khẩu phân bố mật dịch thấm ướt cả quần ngoài.
"Tuế!!! Tuế!!!" xê dịch chiếc đầu Thuần Nhị Tuế mãi không được, cuối cùng Hoa Tiểu Khanh nấc lên kêu.
Nghe giọng tiểu kiều thê rốt cuộc quáng khóc, Thuần Nhị Tuế không thể vờ ngủ, đôi miêu nhãn bật mở "Tiểu Khanh, em phát tình."
Hoa Tiểu Khanh sợ hãi gật đầu, sờ sờ bụng hỏi "Em phải làm sao đây Tuế?"
"Không sợ, anh giúp em!Nhưng trước đó ... Em có nên hành động thành tâm xin lỗi không?"
Linh hồn Hoa Tiểu Khanh rung động mãnh liệt nhưng vẫn ngu ngơ chưa thấu hiểu ý tứ Thuần Nhị Tuế đến khi Thuần Nhị Tuế ôm cậu đi một vòng đến bàn làm việc mới ý thức được điều người ta ám chỉ.
Cánh mông nhỏ đặt trên bàn, đám tài liệu giấy tờ đều bị vén sang một bên, Thuần Nhị Tuế an nhiên ngồi vắt chân trên ghế, mười ngón tay vào như vị chỉ huy nghiêm túc chờ lắng nghe 'báo cáo'.
Hoa Tiểu Khanh bị đánh trúng mặc cảm tội lỗi trong lòng, thẹn thùng xem xét sắc mặt Thuần Nhị Tuế vài lần "Không cần ở đây ...được không?!"
Thuần Nhị Tuế cười cười không đáp.
Hoa Tiểu Khanh tiếp tục trưng bày vẻ đáng thương lấy lòng "Làm ơn đi, Tuế ơi!!!"
Thuần Nhị Tuế ăn mềm không ăn cứng nếu là ngày trước đã sớm đầu hàng dáng vẻ yếu đuối dụ dỗ này của vợ nhưng giờ vẫn là bộ dáng điềm nhiên thái sơn bất động "Nếu không có sự cho phép của anh thì không ai được vào, em còn gì lo lắng?!"
Hoa Tiểu Khanh tức thì mím môi, kì phát tình âm ỉ sớm đã không thể khốn chế nổi, cậu nhu thuận kéo lưng quần xuống. Quần ngoài và quần trong cùng lúc kéo đi, cửa huyệt không còn gì ngăn chặn liền nhanh nhanh đổ chảy mật dịch.
Người ta nói làm tình với omega trong kì phát tình là trải nghiệm cảm giác dục tiên dục tử đâu có sai.
Thuần Nhị Tuế híp mắt tiếu ý cười, giọng nhỏ nhẹ ra lệnh không kém "Vứt quần! Dạng chân!"
Chiếc quần vướng lưng chừng bị triệt để rơi rớt nền đất, cặp chân nhỏ non mịn khép chặt đang đấu tranh dữ dội, vừa hờ hờ dạng sang 2 bên đã mau ngượng ngùng khép lại.
Thuần Nhị Tuế nhịp nhịp ngón tay gõ bàn phím điện thoại tỏ vẻ không để ý lắm hành vi phóng đãng của kiều thê. Đáy lòng Hoa Tiểu Khanh nhẹ nhõm một hồi, bị ánh mắt săn mồi nhuốm đầy dục vọng kia nhìn chăm chăm, cậu sẽ bị dọa hết dám nhúc nhích.
Các khớp ngón co lại, hai chân dạng hẳn sang hai phía. Chốn tiên cảnh ngọt nước không gì che chắn hiện ra trước mắt. Hoa Tiểu Khanh sắp bị xấu hổ đến chết rồi, cả người bị hun đỏ lừ, mắt nhắm nghiền không dám đối diện.
Thuần Nhị Tuế rút chiếc bút trong túi mình huơ huơ không nói trước một lời liền cắm đi vào cái động nhỏ rò nước kia.
A!!!
Kì phát tình khiến mọi ngóc ngách cơ thể mẫn cảm cực điểm, huyệt thịt vừa bị cọ xát đã khiến Hoa Tiểu Khanh đề rên.
Hoa Tiểu Khanh thút tha thút thít cắn hờ ngón tay "Tuế, cho vào a!!!"
Thuần Nhị Tuế thu lại bàn tay vừa cắm bút, lưng ngửa về sau "Không được."
"Vì sao???" Anh ấy đây là muốn trừng phạt cậu sao.
"Chúng ta ... Đã lâu không làm. Huyệt khẩu em chưa nới đủ, rất khít, hiện tại làm em sẽ đau."
Hoa Tiểu Khanh không phải là đồ ngốc, sao nghe không ra ẩn ý. Ý Thuần Nhị Tuế là muốn cậu tự nới huyệt. Đành khuất phục, vì bởi người đang khổ sở cầu xin giúp đỡ là cậu, nếu là ý Thuần Nhị Tuế đã quyết thì cậu nhất nhất cần thuận theo.
Cớ vì chìm vào cơn nóng rức khôn cùng, lỗ huyệt nhỏ của cậu thật ngứa ngáy không chịu nổi. Tam cây ngón tay lần lượt chọc ngoáy gảy ngứa, ý định đem cây bút sắt rút đi bị Thuần Nhị Tuế cản lại.
"A, không được. Nếu rơi bút ra ngoài, anh sẽ không giúp em."