[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 44 ngoại truyện Thuần Tam Tự (1)

Hoa Tiểu Khanh đã được diện kiến cái ghen trong truyền thuyết của alpha. Thuần Nhị Tuế không thèm đặt tên cho con của mình. Hoa Tiểu Khanh đau lòng ngồi ôm con mấy ngày liền không cùng hắn nói chuyện. Thuần Nhị Tuế chào thua, nếu không phải Hoa Tiểu Khanh coi 3 đứa nhóc này như trân bảo thì Thuần Nhị Tuế sớm đem ném 3 đứa cho mama Diệp Lâm chăm hộ.

Sinh 3 được 2 gái 1 trai. Lớn nhất là bé gái Thuần Hoa Tường, kế là bé gái Thuần Hoa Vi, cuối cùng là bé trai Thuần Hoa Hồng.

Thuần Trí nghe tên rất cảm khái luôn tục gật gù cười trên nỗi đau của Thuần Nhị Tuế. Diệp Lâm líu lưỡi, cách đặt tên này thật y hệt Thuần Trí, ghét bỏ đặt tên con mình đến độ này.

(Thuần Trí dùng số đặt tên con mình, còn tên con Thuần Nhị Tuế ghép lại là Tường Vi Hồng. Thành tình địch của papa alpha xui không gì bằng.)

Hai bên vú Hoa Tiểu Khanh căng trướng có sữa cho con nhưng đều bị Thuần Nhị Tuế cường ép đem sữa đều hút sạch hết. Đáng thương 3 đứa bé khóc oe oe đòi sữa mẹ nhưng vô dụng, Hoa Tiểu Khanh cũng giận không thôi. Hắn một người lớn giành sữa với con mình để làm gì.

Hoa Tiểu Khanh tranh thủ những lúc Thuần Nhị Tuế bận rộn công việc không ở, liều mạng ăn nhiều đồ ăn sinh sữa cho con.

"Tiểu Tường và tiểu Vi uống vầy thôi nha. Còn có tiểu Hồng đang chờ đâu." vú thì chỉ có 2 nhưng Hoa Tiểu Khanh phải nuôi 3, khổ sở hơn là thêm một Thuần Nhị Tuế. Hoa Tiểu Khanh đem 2 bé đặt sang bên nhưng tiểu Tường còn chưa đã thèm cắn núm vú không buông, khi đã đem bé dứt ra thì vú cậu đã có vết đỏ.

Hoa Tiểu Khanh xanh mặt, Thuần Nhị Tuế sẽ biết cậu trộm cho con bú, có khi anh ấy nổi giận không cho cậu gặp con thì sao? Ai chứ khi alpha ghen thì cái gì cũng làm được.

Hai bên vú Hoa Tiểu Khanh đã trống, Thuần Hoa Hồng vui thích bò tới bú mút thỏa thích đến khi cái bụng tròn vo đánh ợ liêm diêm ngủ, chính là bú tới ngủ quên, miệng vẫn sống chết ngậm vú mama mút sữa.

Thuần Nhị Tuế đen mặt đẩy cửa vào, lạnh lẽo nhìn 3 con ấu thú kia, nới lỏng cổ áo, hắn vừa đi một tẹo thì omega nhà hắn đã đem vú mình dâng cho 3 tên alpha khác. Hắn túm 3 đứa đặt sang giường bên, Hoa Tiểu Khanh đau lòng "Nhẹ tay thôi, các con tỉnh giấc mất."

Chụt!!! Kéo Thuần Hoa Hồng rời khỏi vú mama, Hoa Tiểu Khanh khẽ rên càng chọc điên Thuần Trí.

Thuần Nhị Tuế tỏ ý cảnh cáo Hoa Tiểu Khanh đừng hồng hạnh xuất tường, thô bạo ngậm một đầu vú thô bạo nghiền cắn.

A!!!

Hoa Tiểu Khanh rên to lại vội vã bụm miệng, hai vú cậu mẫn cảm cực kỳ, một bên vú còn lại bị Thuần Nhị Tuế kéo niết đến phun sữa trắng.

"A, đau quá!!!"

Giọng hắn khàn khàn ồn ồn, ngón tay búng búng 2 đầu vú "Tiểu Khanh, em là của tôi, dù cho lũ trẻ có là con của tôi nhưng nếu em vì chúng mà bỏ rơi tôi thì tôi không khách khí với chúng." Thuần Nhị Tuế nói được thì làm được, chỉ tội Hoa Tiểu Khanh vỗ về Thuần Nhị Tuế suốt một đêm. Sữa đều bị vắt kiệt.

Một mình Hoa Tiểu Khanh quả nhiên trông không nổi 3 đứa trẻ, Thuần Trí thích cháu nhưng ai biểu đây là 3 đứa cháu alpha nên không cho Diệp Lâm gần gũi, Thuần Trí ghen. Có hôm Diệp Lâm trộm hôn cháu bị Thuần Trí biết được liền bị trừng phạt cả đêm.

Hoa Lăng trông giúp nhưng quả là người cậu bất lực, 3 đứa trẻ sung sức quá. Quấy cậu quay cuồng. Vì cậu không có mùi pheromone omega như mama nên chúng khóc to.

Thuần Nhị Tuế tự ý ở nhà nghỉ phép dài hạn trông nôm vợ nhưng bị Thuần Nhất Môn kéo đi rồi.

Việc Thuần gia có thêm alpha thú nhân phải giấu người ngoài nên không tiện thuê người giúp việc. Thuần Tam Tự bảo sẽ giúp họ tìm 1 người đáng tin cậy. Hoa Tiểu Khanh vô cùng biết ơn, người trông trẻ là một nam beta vốn là thầy giáo mầm non nên làm việc rất thuần phục.

Beta không có pheromone nên lũ trẻ không chán ghét không nháo khóc, ngược lại còn vui thích cậu ta không rời.

Hoa Tiểu Khanh rất biết ơn, nhờ thế cậu đã ngủ đủ giấc mỗi ngày. Có vẻ đây là lần đầu thầy giáo chăm thú nhân nhưng làm việc vẫn cực kì thạo tay. Hoa Tiểu Khanh cũng rất thích người thầy này, anh ấy dạy cậu rất nhiều thứ hữu dụng về trẻ nhỏ.

Cho đến một ngày, Hoa Tiểu Khanh vừa ôm 3 bé mèo nhà mình đi dạo trở về.

A hức!!!

Tiếng than khóc kèm rên rỉ nỉ noi qua khe cửa. Hoa Tiểu Khanh đứng hình, giọng này hình như của thầy Mộ. Không khí cũng nhàn nhạt mùi vị pheromone alpha quyến rũ.

"Mau dừng lại Tam Tự. Đang có người ở nhà ... Hức, Tiểu Khanh sẽ rất nhanh trở về."

“Sao? Ngươi cuối cùng biết sợ?” Thuần Tam Tự càng ác ý ra sức thúc vào mãnh liệt hơn xông tới cửa khoang sinh sản nghiền ép nhưng không cố mở ra tiến vào.

Mộ Hành trút sạch dáng vẻ kiên cường, ôn hoà bị người đặt trên tường đâm chọc khóc thét “Ô ... ưm, ta hận ngươi! Chi bằng ngươi giết ta ... a ô, chứ đừng ... dùng cách này nhục nhã ta.”

Thuần Tam Tự chau mày, trị số phẫn nộ tăng cao vút, hai tay đang bế hông Mộ Hành thả ra, Mộ Hành đột ngột bị rơi thì hoảng hồn tứ chi ôm chặt Thuần Tam Tự thành phao cứu sinh nhưng vì lực rơi thành ra bên trong bị côn thịt dài thọc tới gốc rễ hung hăng mở khoang sinh sản. Đối với nam beta việc mở khoang sinh sản là cả cực hình thống khổ, Mộ Hành đau điếng người, co giật, như gánh chiu uỷ khuất nặng nề, nức nở suyễn khóc lại cương quyết không khuất phục.

Hoa Tiểu Khanh gan bé, đỏ mặt bỏ chạy. Cậu có nên nhờ ai giúp đỡ, Thuần Tam Tự đây là đang ăn hiếp thầy Mộ? Nhưng cuộc trò chuyện có vẻ họ đã quen nhau từ trước. Với cả pheromone Thuần Tam Tự đong đầy ái tình chứ không tức giận như ngoài mặt.

———

Thuần Tam Tự và Thuần Tứ Kết mùa thu năm lớp 11.

“Chuyền bóng qua đây.”

“Chặn giữa làm gì thế, cản Tam Tự mau.”

Kít!!! Kít!!!

Âm thanh đế giày cọ sàn kin kít, học sinh chia thành 2 bên sôi nổi cổ vũ. Các omega hâm mộ gào thét điên cuồng bởi vì cặp sinh đôi nổi tiếng nhất trường họ đang có trận đấu quyết liệt tranh hơn thua với nhau. Thuần Tam Tự là con át chủ bài các câu lạc bộ thể thao trong trường, vóc dáng alpha cao lớn khoẻ khoắn thắm đẫm mồ hôi và tinh thần nhiệt huyết, cô chạy đà, bật nhảy và tung cú đập. Phe cổ vũ đội đối thủ cũng bị cô mê hoặc mà gào thét.

“A, Tam Tự hảo soái. Ta yêu ngươi!”

“Ta muốn sinh ngươi bảo bảo.”

Thuần Tam Tự bật cười đối bọn họ vẫy tay cảm ơn “Kết Kết khâm phục chưa?” Cô hất đểu đội đối phương.

Thuần Tứ Kết tháo kính đưa cho một cậu bạn lịch sự nhờ giữ hộ, cậu bạn kia đỏ mặt như cầm trân bảo khiến mọi người đố kị. Mỹ nhân không vẻ gì bực bội khi bị khiêu khích, tháo dây chun nhàn nhã chỉnh tóc làm mọi người tim đập tình thịch “Ngươi lúc nào cũng ồn ào, thu liễm tính tình đôi chút với tỉ số đã phân thắng bại đâu?”

Thuần Tam Tự cười cười khua khua ngón tay “Vậy lần này cho ngươi nếm thất bại.” Tới lượt cô phát bóng, nhắm khuôn mặt xinh đẹp em trai nhà mình mà ra sức đập bóng. Mọi người hít ngụm khí lạnh sợ nhan sắc chúng sinh kia sẽ bị huỷ hoại, xuất phát từ sự tôn vinh cái đẹp mọi người hận không đứng ra chặn bóng giúp Thuần Tứ Kết nhưng một tích tắc bóng đã đáp trước Thuần Tứ Kết.

Thuần Tứ Kết một chín một mười với Thuần Tam Tự, chả ai dám nghĩ hắn là lọ hoa mà là chơi thể thao bất phân với Thuần Tam Tự nữa kìa. Hắn đỡ bóng nhưng lực xoáy quá lớn khiến bóng bay đi.

Mộ Hành nép giữa đám đông âm thầm cổ vũ Thuần Tam Tự, cậu vốn an phận đứng trong góc, đường bóng đi đập hẳn chính diện mặt cậu.

Thuật Tam Tự la toáng “Đằng kia né đi!” Hô chậm rồi, cậu ấy ăn cả trái bóng lăn ra té.

“Nè cậu không sao chứ?” Thuần Tam Tự hoạ do mình gây chạy vội đỡ lấy người ta, Mộ Hành bụm mũi bởi đã đổ máu, nước mắt cớ vì đau đớn trên mặt mà xuôi chiều lộp bộp rơi.

“Mộ Hành nhận ra tớ chứ?” Thuần Tam Tự hỏi han, bế đầu Mộ Hành đặt lên đùi cô.

“Ưm ... Tam Tự... tớ không ...” Thuần Tam Tự lấy tay cậu đang che mũi ra, cô tiếp nhận chiếc khăn của Tứ Kết thấm máu mũi cho cậu, còn khăn của cô đặt vào lòng bàn tay dính máu mũi kia “Tôi đưa cậu đến phòng y tế!” Không nấn ná thêm giây nào, cô gấp gáp bế thiếu niên chạy vụt đi.

Mộ Hành ở trong lòng Thuần Tam Tự thụ sủng nhược kinh, cậu là nam beta tuy vóc dáng không sánh bằng alpha hay cô nhưng vẫn tính là cao, cô vừa vận động mạnh mà bế cậu chạy quãng đường đến phòng y tế nữa sẽ không ổn “Tớ ... tớ vẫn ổn, có thể đi được. Đặt tớ xuống đi.”

Thuật Tam Tự nói nhẹ là bế thiếu niên chỉ với lực 1 tay “Cứ ở yên vầy là được, để tớ chuộc lỗi.” Cô nhe răng cười ngại ngùng, Mộ Hành nghệt mặt vùi mặt vào khăn. Đây là hiến hoi cậu được ở cùng Tam Tự gần thế này.

Cô đá hẳn cửa phòng y tế sang bên chẳng có ai bên trong “Giáo viên y tế đâu rồi ta?” Ân cần đặt Mộ Hành xuống một giường ở đó, cô thẳng thừng đi đến tủ lục lội đồ.

“Lấy đồ không có giáo viên ổn không?”

“An tâm, tôi là đội trưởng quân y trường mình đấy.”

Mộ Hành biết điều đó chả là cậu quá ngại ngùng đối mặt với Tam Tự một mình, nếu vạn vật tĩnh lặng, cậu sợ cô nghe cả nhịp tim cậu kia kìa. Ít ra Mộ Hành che giấu tâm tư quá tốt, ngoài mặt hiển thị ra không gợn sóng trước cô.

Mộ Hành ngồi thẳng người, đầu khẽ cúi. Bông tẩm thuốc nhè nhẹ tiết chế lực đạo chậm chậm mũi. Thuần Tam Tự xoa xoa cái ót, nội tâm muốn cười, thiếu niên ngoài mặt mạnh mẽ nhưng trong mắt sợ hãi lộ rõ, cớ vì bị bóng va đập mạnh mà sóng mũi và trán trầy đỏ cả lên, mắt cũng sưng đỏ ươn ướt nhưng vẫn ngoan ngoãn bấu quần nhịn đau cho cô bôi thuốc.

Thuần Tam Tự xuýt xoa, bạn học này có chút đáng yêu sao trước giờ cô không nhận ra chứ. Hiễn nhiên cô bít Mộ Hành, người bạn chung lớp bấy nhiêu năm nhưng người này sống kín đáo lại cẩn trọng, không tiếp xúc nhiều với mọi người. Tội lỗi lại tăng thêm, người ta đường đường là một nam nhân, vậy mà mình hồi nãy coi người ta như omega mà bế đi, tội lỗi chết a.