[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 45 ngoại truyện Thuần Tam Tự (2)

Côp!!!

Mộ Hành đang hưởng thụ hương gió, thoải mái chống cằm chuyên chú giải đề anh văn, lon sữa nóng cùng bánh ngọt đặt trên bàn làm cậu bất ngờ dời tầm mắt.

Thuần Tam Tự phóng khoáng đem cả túi thức ăn vặt đều nhét cho cậu “Đây đều là phí đền bù cùng bồi bổ cậu, mau khoẻ lại nhé.”

Cạch!!!

Mộ Hành bối rối rơi cả bút trong tay, lấp bấp chưa thốt nên lời thì người đã rời đi về chỗ. Bạn học cùng lớp dẹp tạm mọi hoạt động một bên mà hâm mộ lẫn ghen tỵ nhìn Mộ Hành.

Cô nàng bàn trên quay xuống “Cậu thật diễm phúc, ăn một quả banh không chỉ được Tam Tự bồng mà được cả đồ ăn tẩm bổ. Nếu được Tam Tự đối xử tốt thế là tớ thì tớ cũng vui lòng cho Tam Tự lạc bóng lên tớ!”

Mộ Hành đem bánh bông lan dúi vào tay cô nàng, cô bạn được chia đồ ngon nên nói cảm ơn và xoay lên khí thế làm bài tiếp. Mọi người cũng thôi nhìn Mộ Hành tiếp vì sự đối đãi này chả có gì bất ngờ cả, Tam Tự còn từng có hành vi săn sóc người khác hơn thế nữa kìa. Nhất là mấy bạn omega được Tam Tự nâng niu trong lòng.

Xoa xoa lon sữa trong tay, Mộ Hành nâng niu không dám khui uống. Thế nhưng đến tiết cuối thì bụng réo inh ỏi, cậu nhìn đống thức ăn cầm lòng không đậu.

“Sao lại không ăn, cậu không thức loại bánh đó à?” Thuần Tam Tự đi ngang chống tay xuống bàn cậu.

“Không, tớ chỉ là đang no.”

Ọt~~~~

Kèm theo là tràng bao tử réo inh ỏi, Mộ Hành xấu hổ cắn cắn môi “Tớ là chưa có cảm giác thèm ăn.”

Thuần Tam Tự lẩm bẩm “Kì thế, không phải là thích ăn phô mai sao?” Cô đem macaron trong tay vào miệng cậu.

Mộ Hành đờ người, nếu cậu không đem macaron ăn thì Thuần Tam Tự sẽ không có ý định bỏ tay ra, hết cách, cậu đành chầm chậm đem macaron cắn đi xuống.

“Tớ đúng là thích vị phô mai, không phải là tớ ghét bỏ đồ cậu tặng đâu!” Như để chứng minh, Mộ Hành đem bánh gato phô mai ra ăn tại chỗ.

————

Mộ Hành nằm vật ra giường một tay che mắt, cậu sờ sờ khăn tay trong túi mình, bảo sẽ giặt sạch sẽ trả lại nhưng Thuần Tam Tự nói không cần. Lại nhìn ba lô phòng to chứa quà vặt của mình, mọi thứ tốt đẹp cậu được cô trao cho cứ như giấc mơ vậy.

Sáng hôm sau Mộ Hành theo thói quen ôn lại mấy dạng bài tập cũ trước khi vào tiết, một hộp giữ nhiệt và bánh su kem đặt trên bàn cậu.

“Cậu không cần phải thế đâu!”

“Tại sao lại không? Vết thương của cậu thế nào rồi?”

“Chỉ là trầy nhỏ không bận tâm.” Mộ Hành sờ sờ băng cá nhân trên mặt mình, ngưa ngứa muốn gải.

Cô chụp lấy tay cậu “Nhịn một chút, lỡ có vết thâm thì sao?”

Xúc cảm cổ tay lan đến, Mộ Hành nín thở “Tớ ... dù sao mặt tớ cũng không đẹp, không ai để ý thứ đó đâu. Tớ cũng không ...”

“Nói gì thế, da cậu thực tốt, mặt mũi thanh tú. Nhan sắc rất quan trọng, phải giữ gìn. Mà tớ làm thương tích lên mặt cậu chính là tội ác.” Cô thở dài thường thược.

Chuông báo hiệu vào tiết, cô không quên nhắc nhở “Nay tớ đem ít, nhớ ăn hết đấy.”

Giờ cơm trưa, trong mấy chục đôi mắt tò mò của bạn cùng lớp, Mộ Hành mở nắp hộp ra mang theo đó là hương vị thức ăn. Món canh, món kho, món chiên xào, rau quả đủ cả.

Mà quan trọng nữa, lồng cơm của cậu có món ăn y hệt món của cặp sinh đôi Thuần gia. Có đứa không nhịn nổi muốn ké một miếng nhưng nhìn Mộ Hành đã nhanh đũa dùng bữa thì nuối tiếc.

Lý Thuỵ long lanh hâm mộ “Tam Tự thật quá tốt bụng, cô ấy rất quan tâm bạn cùng lớp.”

“Tớ ước mình là cậu. Chứ trước giờ tớ chỉ nhận được toàn dâu tây bé con thôi.”

Cạch!!!

Mộ Hành xiên một viên thịt gà “Cậu không dùng bữa sao? Sắp bán hết rồi đấy!”

Lý Thuỵ miệng hô không xong rời đi, hạ mi cảnh giác với Mộ Hành.

Húp một chén canh, Mộ Hành thở dài, sao cậu có thể không nhìn ra tâm tư của Lý Thuỵ, bất giác thấy buồn cười. Thuần Tam Tự sẽ không bao giờ có ý với cậu, bởi vì cậu là beta, mãi là beta.

Dâu tây bé con là loại thuốc giúp tăng cường tuyến thể mà tuyến thể sẽ dẫn đến nâng cao sức khoẻ và khả năng sinh sản. Đó là loại thuốc Thuần Tam Tự hằng mang theo và là thứ cô cực kì coi trọng. Bởi thứ thuốc này do công ty dược Thuần gia phát triển, số lượng cực kì có hạn chỉ dùng cho người nhà hoặc tặng cho vài người thân quen, đối tác.

Lý Thuỵ ra oai phủ đầu ám chỉ cậu ta rất đặc biệt đối với Thuần Tam Tự.

Mộ Hành chả thấy tức giận hay gì, beta? Beta thì có sao? Pheromone không thể làm được gì chúng tôi, beta là đặc biệt nhất, chúng tôi là người bình thường giữa tình yêu của alpha và omega, không bị chi phối, không đánh mất lý trí bởi mùi hương.

———

“Này này các em, mau ổn định chỗ ngồi, nay chúng ta có bạn mới.” Thầy giáo vỗ bàn.

Tụi học sinh bay chạy tán loạn chỗ ai thì về, tụi nó tò mò ríu rít.

“Nam hay nữ vậy thầy?”

“Alpha ạ? Đẹp không thầy?”

“Trật tự mấy đứa này! Đảm bảo hài lòng mấy em luôn.” Thầy giáo ra hiệu.

Trường bọn họ là trường liên thông từ mẫu giáo tới đại học nên học sinh chuyển trường giữa chừng khá hiếm thấy.

Có vài đứa ngóc đầu ra cửa sổ hóng hớt coi trước nhưng bất thành. Hai người một trước một sau đi vào.

Im bật!!!

Lớp học ồn ào năng nổ khi nãy biến mất tăm hơi, lũ trẻ không hẹn lại cùng tắt hẳn mọi âm thanh hoặc có lẽ tụi nó đã quên hẳn hoạt động cơ thể. Chỉ còn biết đớ người chằm chằm ngắm hai người trên bảng.

Ít nhiều họ cũng xem qua các minh tinh màng bạc trên truyền hình tuy hai vị bạn học đây vẫn còn chút khôi ngô non trẻ nhưng phong thái cìng khí chất thu hút không hề nhẹ.

Có bạn học không dám chớp mắt, tiếng nuốt nước bọt vang lên rõ ràng.

Mộ Hành đang bận tay lắp ráp thủ công cũng bị doạ cho khựng lại, con quên mất mình cần làm gì. Thật có người đẹp thế sao?

“Tôi là Thuần Tứ Kết!” Thiếu niên tóm tém xoã ngang vai cụp cụp đuôi mắt thờ ơ ban tặng họ.

Có mấy omega mặt đỏ như gấc như nhịn không nổi vô thức rò rỉ ra pheromone thu hút cá thể alpha ưu tú.

“Còn tớ là Thuần Tam Tự, mong mọi người giúp đỡ về sau!” Nữ sinh tóc sát cả ót, ngoại hình cao kều không chênh với thiếu niên sinh đôi nhà mình. Nàng lại diện cả quần sọc caro, nếu không phải giọng này trong trẻo thì sẽ không ai nhận ra đây là nữ.

Các alpha kích thước cơ thể phát triển quá ưu tú, chiều cao càng được ưu ái nên với nữ alpha, nhà trường không bắt buộc váy nên các nữ alpha rất phóng khoáng dùng set áo nam đi học, dù rằng đồng phục nam nữ chỉ khác nhau mỗi váy và quần.

Ngày đầu tiên cặp sinh đôi chuyển trường thì các học sinh lớp khác kể cả snh chị lớp trên cũng chạy tới ngoái nhìn, và đã có 3 omega không tự chủ bị sinh đôi Thuần gia gián tiếp cho rơi vào kì phát tình làm trường cấp 2 một phen gà bay chó sủa.

Thuần Tam Tự ngửi ngửi người mình “Bộ có lúc vô ý phát ra pheromone à?”

Mộ Hành đang hướng dẫn cho hai bạn mới về trường “Nếu hôm nay hai cậu thấy bất tiện thì để hôm khác nhé!” Các bạn khác tranh nhau xức đầu mẻ trán để coi ai là người hướng dẫn nhưng thầy chủ nhiệm an tâm giao trọng trách cho cậu. Bởi cậu là beta, sẽ không bị hai alpha này dùng pheromone khiến cậu mặt đỏ tim đập mạnh. Mộ Hành thấy thầy nghĩ đơn giản, ngoại hình hai vị đại thần này đã khiến cậu có chút bủn rủn trong người rồi.

Thuần Tứ Kết “Không cần, cậu cứ tiếp tục. Bọn tôi đã uống thuốc ức chế pheromone alpha rồi, sẽ không bị các omega khác ảnh hưởng.”

“Vậy được, an ninh trường ta và phòng y tế rất tốt. Bởi vì trường ta có danh sách số lượng học sinh omega đông nhất nước. Nếu các cậu phát hiện omega rơi vào kì phát tình thì đừng sợ sẽ đánh mất bản năng mà đi tấn công omega, bởi trường mình có máy cảm biến nồng độ pheromone lắp đặt khắp nơi. Cũng có ban kỉ luật phòng chống chuyên do các beta đảm nhận.”

Thuần Tam Tự cảm thấy hay ho “Thật mới lạ, trường các cậu có ý thức bảo vệ các omega thật cao. Thật tốt, các trường khác nên học hỏi các cậu mới đúng.”

Thuần Tứ Kết “Làm sao đảm bảo thành viên ban kỉ luật phòng chống sẽ đến nơi kịp thời giải cứu các omega. Nếu cho beta không có kĩ năng hộ thân để khống chế alpha rơi vào kì động dục rất khó.”

Mộ Hành ngại ngùng chỉ chỉ băng canh lá treo ở tay áo “Đây là dấu hiệu của thành viên ban kỉ luật phòng chống, toàn bộ các beta trong trường đều có nghĩa vụ di tản nhưng trong số đó chỉ vài beta có thuật phòng thân trao cho băng tay được quyền mạnh mẽ can thiệp các alpha hoặc giải cứu các omega không hay rơi vào kì phát tình.”

Thuần Tam Tự nhớ mang máng khi nãy các omega phát tình được các học sinh mang băng tay xanh đưa đi giống vậy “Hay ghê, các beta quả nhiên rất ngầu, đứng trước pheromone, beta mạnh mẽ hơn bất cứ ai, thượng đế thiên vị họ quá đi mất. Chứ nhiều mùi pheromone hỗn tạp hoặc khống chế không tốt của mình thì phiền chết.”

Tôi đã kính trọng cô ấy vào ngày hôm ấy, beta bình thường chúng tôi, bình thường không tốt sao, các omega bị xã hội kì thị rất đông và cơ hội tìm bạn đời alpha định mệnh rất nhỏ, pheromone không thể ràng buộc beta bọn tôi, cũng không cần kì phát tình hay e ngại ngửi mùi alpha khác công kích, tôi kiêu hãnh vì mình là một beta nhờ cô ấy.

Nhưng cô ấy chỉ yêu omega.