"Ở đây có omega bị bài xích thuốc ức chế."
"À vâng!" Y tá chạy nhanh dẫn lối Mộ Hành "Anh có thể đem cậu ấy đến phòng này được không ạ?"
Mộ Hành đem Lý Thuỵ tiếp nột cái bác sĩ khám còn cậu thì đi đăng ký thủ tục. A, Tam Tự ở đằng kia, cô đang cùng đồng nghiệp trò chuyện ở máy bán nước dùng cafe.
"Tin tức tố có thể truyền tải cảm xúc chủ nhân cùng nhận dạng riêng của gen nên mỗi cá thể đều có tin tức tố riêng biệt vậy người nghĩ sao về beta không có tuyến thể?!"
"Tam ..." Mộ Hành định lên tiếng gọi thì cứng đờ người.
"Thì beta không đáng tin tưởng nhất một dạng, không thể dùng pheromone chi phối họ như dùng với omega, họ cũng không thể đânh dấu bảo hộ omega của mình. Không có pheromone tàn khốc thế ấy!" Thuần Tam Tự nhún vai. "Mà nếu cậu muốn đi ngoại tình thì tốt nhất nên chọn beta nha, vị tiên sinh nhà cậu đánh hơi hơn chó nghiệp vụ."
"Thuần bác sĩ!" Vị đó nghiến răng. "Ngươi cũng tiết chế trăng hoa đi kẻo có ngày người yêu của ngươi đau lòng chạy mất thì đừng khóc!"
Vị người yêu đó đúng là chạy mất rồi. Mộ Hành đã nhận thức được thứ kì lạ trong chuyện tình của cậu và Tam Tự rồi, cậu không khác gì một bạn giường kêu rồi đến, sáng liền đi. Không ai biết họ đang yêu nhau, cậu cũng không biết cho đến giờ mới nhận ra là không phải.
"Cậu thật độc ác quá đi! Tôi dạo này đang rất nghiêm túc với một người á, nếu thất bại đều do miệng thúi của cậu mà ra. Mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra cậu không thấy beta là tuyệt nhất sao, đáng tin cậy nhất. Không bị kỳ phát tình của omega ảnh hưởng chỉ có họ, không bị uy áp pheromone alpha chấn nhiếp cũng có họ nhưng đau lòng nhất là dùng pheromone dụ dỗ cùng tỏ tình mãi họ vẫn đầu gỗ."
Thuần Tam Tự muốn ôm mặt khóc về nhóc đầu gỗ của mình, cô thì ngại nói lời yêu đương chết đi được.
"Mộ Hành con về rồi đấy à?" Mẹ nhỏ hớn hở chạy ra mở cửa.
"Con từ bỏ rồi!"
"???" Mẹ nhỏ bị đôi mắt tan nát vô hồn của con trai làm cho sợ hãi.
Những ngày sau đó Mộ Hành ru rú trong nhà cắt sạch mọi liên lạc, cậu cũng xin phép bệnh viện cho nghỉ phép dài hạn.
Thuần Tam Tự có đến tìm cậu một lần nhưng cậu kiêng quyết không gặp nhưng vẫn phải nói rõ thôi.
"Vì sao lại tắt liên lạc."
"Cậu về đi, từ nay đừng gặp nhau nữa."
"Tại sao?" Thuần Tam Tự không hiểu, vô thức vương tay muốn sờ mặt cậu.
Mộ Hành vỗ ngược trở về "Omega có động dục kỳ có thể trạng kháng thuốc nếu không có alpha hôn phu thì sẽ được liên hệ hiệp hội cho một alpha đến đánh dấu tạm thời, vậy nhưng Lý Thuỵ chỉ cho ngươi cắn hắn tuyến thể, ngươi vậy nà cũng chấp thuận rồi, ở bệnh viện ngày đó ngươi đem ta phản bội, làm trên người khác lưu ngươi dấu vết. Đừng bao giờ xuất hiện trước tôi nữa, cậu thích omega nên tôi không thích hợp." Nặng nề đóng cửa lại.
"Này ... tôi!" Thuần Tam Tự vô thố ứng xử, cô chưa bao giờ bị từ chối nên trường hợp này cô không biết. Cô đúng là thích omega nên không thể phản bác, từ bé cô mong rằng mình sẽ cưới một omega giống mama cơ.
Mẹ nhỏ không đành lành nhìn con trai ngồi nhà ngặm nỗi đau nên dắt nó đến nhà trẻ nơi mình làm việc cho vài việc vặt kêu phụ giúp. Mới đầu Mộ Hành không quen chăm sóc con nít nên bị hành cho bận bịu quay cuồng hết nhớ là mình đang buồn tình.
Mộ Hành cẫn không hổ là bác sĩ khoa nhi, dỗ trẻ thạo tay không ngờ, giờ bất kì đứa trẻ nào cũng tíu tít quấn lấy cậu.
Mẹ nhỏ "Con làm ở đây 10 tháng rồi, định nghỉ làm bác sĩ luôn hay gì? Muốn theo nghiệp má không?"
Mộ Hành "Thời gian xoa dịu mọi thứ trong con đủ rồi nên mẹ muốn đá con đi nhanh chứ gì? Con nhận định một thư mời của Hoa gia, họ cần một bác sĩ khoa nhi lại biết trông trẻ vì tình trạng trẻ ngà họ khá đặc biệt."
Mẹ nhỏ "Đặc biệt á, nghe mùi âm mưu đâu đây."
Mộ Hành "Mẹ nói thế tội tụi nhỏ. Lỡ người ta cần giúp thật."
Mẹ nhỏ vò đầu thằng con trai chính nghĩa của mình.
Thế rồi Mộ Hành đến nhà Thuần gia giúp đỡ Hoa Tiểu Khanh, được tiếp xúc với thú nhân mà mình chỉ hằng đọc trong sách khiến cậu thấy mới lạ cao hứng. Hoa Tiểu Khanh là quý phu nhân đại quý tộc nào sao?
Trùng hợp đoạn thời gian đó chỉ có mỗi Hoa Tiểu Khanh ở nhà, 6 anh em đều có công việc vội xức đầu mẻ trán, còn chăm lo công ty cho Thuần Trí và Diệp Lâm đi tảo mộ. Đúng, chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp Mộ Hành không biết Hoa Tiểu Khanh là dâu Thuần gia.
Hôm đó Thuần Tam Tự cuối cùng giải phóng về nhà sớm muốn nhìn Mộ Hành, ai nhè Mộ Hành phản ứng dữ dội chọc cô tức, cô đè người ra chịch. Tam Tự tỏ thâm tình là thế.
Nhưng Mộ Hành vẫn có cái hiểu lầm nghiêm trọng...
Mộ Hành toàn thân chật vật mặc vội áo quần, căm phẫn liếc nhìn Thuần Tam Tự rồi chạy đi, người mà cậu không muốn bộ dạng này bị trông thấy nhất xuất hiện.
Hoa Tiểu Khanh thương tâm đứng khóc ở đoạn cầu thang. Mộ Hành tim thình thịch nhảy bang bang, mặc này vàng rọt tội lỗi, nhìn đống áo quần mình xộc xệch đầy dấu ái muội tình dục. Cậu cắn lưỡi quỳ sụp xuống "Tiểu Khanh ... không, phu nhân! Mộ Hành là tiểu nhân vô liêm sỉ câu dẫn alpha của người. Người muốn làm gì ta cũng được, ta không một câu oán trách!" Mộ Hành không muốn cho Tiểu Khanh khổ sở khi biết alpha của cậu trăng hoa. Đầu Mộ Hành dập đến thành khẩn.
Hoa Tiểu Khanh đớ người.
Thuần Tam Tự đằng sau đớ người.
Thuần Nhị Tuế đi xuống thang tức giận ôm Hoa Tiểu Khanh vào lòng dỗ "Con nhóc kia! Ngươi chọc gì em ấy? Lại đi chọc cả chị dâu ngươi, muốn chết?"
Hoa Tiểu Khanh ô ô đánh Nhị Tuế "Anh không được hung dữ ... sụt ... là hiểu lầm. Anh mới là người ức hiếp em!"
"Anh?!"
Mộ Hành nhìn cảnh này ngốc luôn. Cậu ....
"Là tôi đường đột hiểu lầm. Thành thật xin lỗi!" Mộ Hành thành kính ngồi ở ghế sofa đầu cúi chuẩn 90 độ, cậu đã tẩy sạch sẽ cơ thể mới dám ra nói chuyện.
Hoa Tiểu Khanh xua tay "Là tôi không nói trước với thầy, là lỗi của tôi."
Thuần Nhị Tuế "Thay mặt em gái, chúng tôi mới hướng cậu xin lỗi mới đúng. Nhà này nuôi nhầm một tra nữ trường đầy bản lĩnh!"
Cô bị anh trai liếc có chột dạ "Anh à, em thật lòng đó!"
Thuần Nhất Môn "Giỏi tuỳ hứng, còn không hối cải." Sẽ rất uy phong tổng thống nếu không phải trong lòng hắn trong bế cái liêm diêm mỹ nhân. Trông giống hôn quân hơn.
Chỗ này người có EQ cao nhất chỉ e là mỹ nhân đi, mỹ nhân trầm trầm cọ người Thuần Nhất Môn "Em thấy đây là việc tình cảm riêng tư nên cần để 2 người họ hoá giải hiểu lầm không gian riêng. Chúng ta đây là đang quấy rầy họ." Mỹ nhân âm thanh êm ái dễ câu nhân, bụng nhô cao thu hút phá lệ khiêu gợi của thai phụ.
Thuần Tam Tự chỉ là đang bị Mộ Hành hiểu lầm nên hơi tỏ ra yếu thế thôi chứ cô nào phải thiếu nữ mềm yếu để cho 2 ông anh cứ ngáng ngang cô và Mộ Hành nhận nhau "Phải đấy 2 anh trai, đâu phải chỉ em có quá khứ ăn chơi khó tha thứ đâu, hai anh đã cái ngần này tuổi, chị dâu có biết trước đó trinh tiết hai anh ...."
Ba anh em bùng nổ pheromone đối chọi nhau.
Thuần Tam Tự "Biết rồi, em cùng Mộ Hành lên phòng đây."
"A!" Tiếc quá, mỹ nhân và Hoa Tiểu Khanh muốn nghe.
-------
Trước đó, Thuần Nhất Môn và Thuần Nhị Tuế song song về tới, nếu không phải khí chất cùng pheromone thì Hoa Tiểu Khanh không nhận ra đâu là chồng mình.
"Meo ô!!!" Ba bé con an tĩnh ngủ trong nôi phấn khích kêu.
"Bọn trẻ nhận ra baba chúng về!"
"Không hẳn đâu. Hẳn là do vị phía sau này."
"Xin chào, đây là lần thứ 2 chúng ta gặp nhau. Tôi xin lỗi em vì sự lỗ mãng của mình gây ra hiểu lầm không nên." Hoa Tiểu Khanh nhận ra người này, là vị người mẫu ở trung tâm hôm đó. Người này rất cao, nếu không phải trái phải anh là 2 alpha m9 thì anh cao ngang cả Thuần Tam Tự. (Ai nghĩ Tam Tự lùn thì xin lỗi nhé, cô ấy 1m83, Thuần Trí 1m87)
Mỹ nhân vì mang thai nên rất mau lại buồn ngủ, bọc thảm ngủ dưới gió hè man mát gối đầu lên đùi Thuần Nhất Môn, ba bé con lặng yên quấn quanh mỹ nhân ngủ theo. Hoa Tiểu Khanh nhìn khung cảnh thơ mộng ấy lại có chút mất mát, bé con không thích cậu nữa sao?
Hoa Tiểu Khanh đi thêm trà, Thuần Nhất Môn và Thuần Nhị Tuế nhã hứng đánh cờ vây.
"Tôi thắng 2 mục!" Thuần Nhất Môn hài lòng câu môi.
"Có gì hay, sở trường mà cậu không thắng nổi thì từ chức giùm."
"Đầu óc cậu nhạy bén lại tỉnh táo, chơi cờ không kém hơn tôi. Những nước nguy cấp cậu đi những bước hiểm táo bạo không nóng vội, làm việc chu toàn như cậu sao lại có lúc phạm lỗi lớn?"
Thuần Nhị Tuế rất không vui "Tôi thích là tôi sẽ làm, không thiết kiêng dè ai cả với cả mama kêu vội muốn bồng cháu, tôi với cậu cũng già đầu còn không vội có con chứ đợi Tam Tự nó cưới trước à?!"
"Cậu đừng giả không hiểu. Tuy omega thích hợp mang thai nhưng tuổi trẻ sinh hại thân. Cậu đúng là cầm thú!"
Thuần Nhị Tuế nhìn đứa con ngủ trưng bản mặt mèo ngu nhà mình, chướng mắt ghê, dù rằng người muốn tạo ra tụi nó là anh "Đúng là tôi quá thất trách, lũ trẻ này có mặt không đúng lúc trên thế gian. Nhưng tôi không cầm thú nhé, chỉ tại các omega mặt đều trẻ hơn tuổi, Tiểu Khanh ngày hôm đó không mặc đồng phục trường nên tôi tưởng nhầm ẻm đã đủ tuổi. Với trùng hợp em ấy phát tình, tôi trước đó không có ý lập gia đình."
"Vậy chuyện sau này do cậu chuyện trách nhiệm nhá, bởi cậu quyên góp 3 bé con thú nhân."
"Ha ha, hổng chừng tới ngày cậu lãnh được sinh tư thì tôi cười vào mặt cậu. Khả năng anh sinh alpha rất cao đâu khi vợ anh cũng là alpha."
"Để cậu thất vọng rồi, siêu âm vài hôm trước, đơn thai và là bé gái."
Thuần Nhị Tuế nhìn ra ngoài cửa nhăn mày, kì quái, anh vừa cảm nhận Tiểu Khanh ở đó đâu "Tôi đi chút!"
Thuần Nhất Môn nhìn em trai song sinh của mình hối hả rời đi tìm người thì khẽ nhếch môi, rốt cuộc tới tận giờ mới tìm được nửa kia, trước giờ cậu ta toàn tôn sùng chủ nghĩa độc thân lại nói nếu như ép buộc phải có bạn đời thì thích người rắn rỏi, anh dũng, tốt nhất là alpha "Rốt cuộc cậu ta gặp trúng khắc tinh đời mình vừa mít ướt lại mềm yếu nhưng vẫn đặt người ta làm tâm can. Cũng coi như vẹn toàn, tôi cũng yên tâm về cậu." Anh mân mê đầu tóc đen gác trên đùi mình.
Mỹ nhân nằm mơ suy hừ hừ, miệng lép nhép như nhai đồ.
......
Còn 2 người ở bên đây, Hoa Tiểu Khanh khóc một cái không ngừng được.
"Ô ... anh nói anh không muốn con của mình."
"Anh lại còn nói không thích lập gia đình."
"Là khi đó do em phát tình nên anh mới muốn em, anh là thân bất do kỉ muốn chịu trách nhiệm."
Omega một bên tránh trong tủ quần áo khóc lóc không chịu ra, Thuần Nhị Tuế có dỗ thế nào cậu cũng không chịu.
Anh ở ngoài một phen dở khóc dở cười "Bé con, anh là alpha quân nhân có chỉ số kháng pheromone cao nhất nước đó."
"Thật ra trước đó anh thấy em từ sân thượng, cách biệt với lễ hội ồn ào, em ở sân sau chơi đùa cùng đám thỏ rất an tĩnh." Thuần Nhị Tuế gãi đầu "Lúc đó anh vừa từ chiến trường trở về, biết quân nhân nay sống mai chết thường tình nên chỉ có ý xuống cùng em trò chuyện đôi chút. Ai nhè em phát tình, anh biết đây là thời cơ tốt biến em thành của anh mau lẹ, nhân lúc cháy nhà đi hôi của."
"..." Hoa Tiểu Khanh khụt khịt mở cửa tủ quần áo "Ông chú là người xấu. Sau này đừng ghét con mình đấy."
"Vụ này anh không dám đảm bảo."
Hoa Tiểu Khanh sụt sịt mũi lại đóng cửa tủ lại.
///////////
Mỹ nhân đang bóc vỏ quýt nhìn thấy hai người tình cảm đi xuống "Giải quyết xong rồi sao?"
"Vâng!" Mộ Hành e thẹn, môi câu sưng tấy ngược lại Tam Tự cười mỹ mãn. Hôm đó ở bệnh viện không phải cô cắn Lý Thuỵ mà hôn phu của Lý Thuỵ, Lý Thuỵ cố ý chọc tức Mộ Hành vì không cam lòng bản thân gả cho một kẻ bạo tàn còn Mộ Hành chỉ là beta lại chiếm được tâm Tam Tự.
Lý Thuỵ trước khi rời viện cũng không cam tâm mà nói với Thuần Tam Tự "Chúc 2 người hạnh phúc!" Cô từng là alpha duy nhất trên giường sẽ hỏi cậu đau không, alpha tốt như cô xứng với người tốt thôi. Cậu là kẻ xấu.
Mộ Hành nhìn 3 bé báo con ru rú dính mỹ nhân không rời thì thán phục "Bọn trẻ mọi khi cảnh giác người mà."
Mỹ nhân khúc khích "Mọi loài mèo đều sẽ thật thích tôi, cậu nhìn cô ấy xem!"
Mộ Hành nhìn, Thuần Tam Tự đang ở thật thoải mái cười trì độn.
"Pheromone của tôi là bạc hà mèo!!!"
(Đón chờ hệ liệt thứ 2, tổng thống lãnh đạm A x mỹ nhân dụ thụ A)(tên truyện: [ABO] dây trúng ngoan tâm tổng thống)