[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 48 ngoại truyện Thuần Tam Tự (5)

"Đừng quấy, tôi đi lấy nước, sẽ quay lại thôi."

Ưm!!!

Mộ Hành phồng má không tin nhưng vẫn bỏ tay ra ngồi thu lu lại trên giường đằng đằng canh gác, nếu cô mà rời đi thì dám cá cậu dí theo ngay.

Thuần Tam Tự quay trở lại với hai chai nước trong tay, cô bó tay chịu trói a, cô chỉ đi một xíu mà sợ cô đánh bài chuồn. Cô cho cậu 1 chai kèm thuốc giải rượu.

"Không thích!" Mộ Hành đem mấy thứ đó qua một bên.

Thuần Tam Tự chả giỏi dỗ người say xỉn, cô tiện tay lấy thuốc giải rượu khui ra kề sát miệng cậu "Nghe lời, nhấp cài ngụm thôi cũng được, không mai sẽ nhức đầu đó."

"Hông!!!" Kiên quyết bậm môi xoay đầu không uống.

Được rồi, người say thiệt tuỳ hứng. Cô bóp miệng cậu ra ác liệt đổ thuốc vào, đe doạ "Không uống bằng hết thì tôi liền về."

Mộ Hành đang định chống cự thì vẫn phải ngoan mà uống sạch. Cô lại khui nắp chai nước cho cậu.

"Không muốn cái này ..." mắt thấy cô sắp nữa nổi điên ép cậu uống tiếp, cậu nhanh nhảu "Muốn cái kia!" Chỉ chai nước cô uống dỡ.

Cô nhíu mày "Hai chai vị giống nhau mà!"

"Muốn cái đó, muốn cái của Tam Tự cơ. Tam Tự cho cho ta a!"

Thuần Tam Tự giật mình rồi phá cười "Thuốc thấm nhanh thật, mới đó nhận ra tôi là ai rồi à?!"

Cô cũng coi như chìu cậu. Mộ Hành được như ý tiếp nhận chai nước nhưng thơ thẩn ngậm ngậm miệng chai không uống "Toàn bộ là do chai nước của ngươi cả nếu không ta đã hết yêu ngươi rồi, cũng không ngồi ngốc nhiều năm như vậy?"

"???"

"Khi đó ta thật sự muốn buông bỏ .... vậy mà ngươi ở hội thao chờ ở vạch đích trao cho ta nước, ta mới biết mình vĩnh viễn bỏ không được ngươi mất. Lại trong quân, mỗi khi ta khám bệnh xong ngươi đều tốt bụng cho ta nước, giúp ta uống."

"Đó chỉ là việc cần làm! Ngươi đừng ôm lòng nghĩ nhiều." Thuần Tam Tự vẫn vô tâm vô phế không hiểu ra vấn đề.

Mộ Hành nhìn cô, mím môi, nước mắt tí tách tích hạt "Đều tại ta thích ngươi nên mỗi hành động ngươi săn sóc ta, ta đều ghi nhớ trong lòng."

"Ngươi thích ta?"

Mộ Hành mặt đỏ ửng không rõ là do xấu hổ hay say rượu "Thích nhiều ... đã thiệt lâu." Giọng cậu run run.

"Ta là ai?"

Mộ Hành tỏ vẻ cô vừa hỏi một thứ rất ngốc nghếch "Là Tam Tự!"

Thuần Tam Tự cọ cọ ngón tay, có cỗ xúc động bức rức đứng ngồi không yên "Thiệt lâu là bao nhiêu năm?"

"Chắc ... chắc là đã được 15 năm."

Thuần Tam Tự bị làm cho hoàn toàn cứng người rồi, 15 năm có bao lâu? Đó là lúc họ vừa gặp nhau. Có người thích cô đến vậy nhưng giấu kín mãi không thổ lộ đến cô cũng không nhận ra, Thuần Tam Tự thừa nhận bị làm cảm động rồi.

Hai vai Mộ Hành bị giữ lấy "Tôi muốn cậu, có được không?"

"Không được đâu ... " tôi là beta.

Thuần Tam Tự đang vui vẻ hạnh phúc thì bị câu này của cậu làm cho lạnh lòng, cô chả bao giờ cố chứng minh mình là một người tốt đẹp "Từ chối cũng bằng thừa, nếu đã để tôi nhắm trúng cậu thì đừng hòng rời lui tốt đẹp."

Cô lần mò cơ bụng Mộ Hành ngắt véo một con đầu vú, cảm giác kì lạ ập đến khiến cậu kích thích la toáng. Tuy rằng trước giờ cô chỉ thượng omega nên nghĩ bản thân sẽ có chút khá khó chấp nhận beta đi nhưng khi Thuần Tam Tự xé mở áo quần đúng đắn của đối phương, da thịt săn chắc hữu lực không mềm mại dễ chịu như của omega lại ngoài ý muốn báo cô ngạnh đi lên.

Mộ Hành thấy cô nhìn cơ thể mình ngẩn người không phản ứng, cậu khó xử, cô không hứng thú với cơ thể cậu, Mộ Hành muốn mau che lại người nhưng bị cô cấp cản.

"Đừng che, cậu biết mình bao nhiêu đẹp sao?!"

Đẹp?! Cậu sao?!

Được cô khen một câu lại khiến cậu hạnh phúc không tin.

Ngón tay thăn dò mật động tiêu hồn, Mộ Hành nén nhịn thẹn thùng bám víu chăn gối mặc cô hành sự chu du khám phá cơ thể cậu. Huyệt khẩu hồng mềm đáng yêu nhấp nháy nhưng khô khốc không thích hợp làm tình. Đúng là làm khó Thuần Tam Tự quá, những omega cô ngủ qua chỉ vừa ngửi mùi pheromone của cô thì châm mềm, dâm huyệt rỉ nước lên lán cầu dương vật bố thí rồi chứ đâu phải rắc rối như bây giờ.

Đột nhiên cô nghĩ đến loại thuốc kích tình dành cho beta trải nghiệm kì phát tình giả giống omega vừa hoàn thành nghiên cứu. Thuần Tam Tự gọi điện bảo trợ lý giúp mình mang thuốc qua tới, đợi thuốc tới tay cùn mất 30 phút, trong thời gian đó Thuần Tam Tự dùng vài kĩ năng giúp Mộ Hành nới mở huyệt.

"Tam Tự, đây là nho hả?" Thuần Tam Tự cầm chiếc chai xổ ra những viên tím tím.

"Đúng vậy, Mộ Hành thích ăn nho không?"

"Không thích!"

"Vậy sao! Miệng trên sẽ không ăn nho nhưng nho này là ăn bằng miệng dưới nên không sao đâu." Dưới cái nhìn khiếp đảm của Mộ Hành, Thuần Tam Tự săm soi những viên thuốc trong tay rồi đem nhét uy huyệt động.

"Tam Tự!!!" Mộ Hành kinh dợ kêu.

"Thử đếm xem Mộ Hành ăn được nhiều ít nhé!" Thuốc viên trơn trượt cứ thế bị Thuần Tam Tự dùng ngón tay nhét đẩy lăn sâu vào trong.

Huyệt đạo trướng cấn một viên to tròn doạ Mộ Hành tâm sinh hoảng sợ không quen muốn đem thứ kia đẩy rớt ra ngoài.

"Đừng cuống, một lúc thuốc sẽ tan mất thôi, thứ này giúp tôi và Mộ Hành sẽ thành người tình với nhau đó, cậu không muốn?"

Mộ Hành hết dám tay vung bậy, cô lại nhét tiếp viên thứ 2 "Mộ Hành, đếm a!"

"H ... hai!"

"Ba... ô!"

"..." tù tì đến viên thứ 6, Mộ Hành suyễn khóc nức nở "Không nổi nữa rồi Tam Tự!" Mỗi viên thuốc chỉ to bằng nửa quả ngo nhưng cơn nóng bừng ngứa ngáy bên dưới đang nhấm nháp nuốt chửng cậu.

Mắt thấy huyệt khẩu đang dần co bóp rỉ nước thơm ngọt, cô thấy cũng đủ rồi đi. Mỗi viên thuốc có dược hiệu kéo dài 3 tiếng. Với 6 viên thuốc, Mộ Hành cả ngày nay xác định trở thành một cái nửa vời omega mềm huyệt cơ khát côn thịt.

"Cứu ta ... khó chịu!" Mộ Hành bám víu cô như khúc gỗ cứu sinh, trèo lên người cô đòi xúc cảm bám dính da thịt. Nhưng không dám to gan lớn mật kéo váy cô tìm thứ đồ vật kia.

Thuần Tam Tự: quá đáng yêu, muốn bắt về nhà nuôi!!!

"Tam Tự, đâm ... đâm vào nha!"

"Được được, đều cho!"

Thuần Tam Tự loại hành vi này đã quen không biết bao nhiêu lần, đỡ lấy dục vọng trướng đau của bản thân chọc cửa huyệt thuận thế đẩy vào.

"A ... trướng quá ... Tam Tự, ta ngứa, mau giúp ta chọc giải ngứa."

Thuần Tam Tự đỡ eo giúp Mộ Hành giữ vững tư thế, bản thân cậu bị cái nóng, cái ngứa kì dị hành hạ khiến cậu mau tự động tự giúp mình. Lợi ích của việc tập võ là động tác eo của cậu quá tốt, huyệt đạo mềm xốp không sợ đau nhún lên ngồi xuống vui thích vô cùng.

Nhưng huyệt khẩu về căn bản vẫn là quá khít, mầm thịt gắn gao bám trụ thịt hành Thuần Tam Tự càng khiến Mộ Hành không thể thông thuận mãi một đường tự thân vận động. Thuần Tam Tự cười đến vô lại nhìn người tự hứng chí bừng bừng rồi tự làm mệt bản thân.

Nâng một con cẳng chân cậu vác lên vai rồi táo bạo thọc đi vào, ọp ẹp đục dịch hậu huyệt cuối cùng tự biết chịu tiết bôi trơn.

.....

"Tam Tự không phải chỗ đó, ngươi chọc ta đau." Mộ Hành thần chí mỏi mệt ôm bụng.

"Trời đã sắp sáng rồi mà hang nhỏ hẹp hòi mới chịu mở!"

"Ô đau, ngươi đừng đâm chỗ đó nữa! Ta ghét ngươi!" Thuần Tam Tự vẫn không nghe, giải khai cửa khoang sinh sản. Khoang dinh sản nam beta thật khó mở, cô phải kích thích liền mấy tiếng cậu tập quen dần ác liệt mở cửa khoang.

Thuần Tam Tự không chê phiền, cô có sở thích tìm tòi thứ mới lạ không hiểu nổi, beta dưới thân cô không tệ chút nào.

Đến khi Mộ Hành thần qua hết hiệu lực thuốc, Thuần Tam Tự đã không thấy đâu.

Reng!!!

Mộ Hành luống cuống nhấc cuộc gọi.

"A, tôi đoán cậu bây giờ tỉnh rồi! Xin lỗi, tôi có cuộc phẫu thuật đột xuất nên rời đi trước, đêm sau sẽ bồi tội nha bảo bối."

Mộ Hành chưa hoàn hồn. Trận tình dục hão huyền ấy không phải mơ. Cô còn liên lạc hẹn cậu, nghĩa là tình cảm này còn có hi vọng. Chấp niệm tình cảm bao năm giấu kín được tín hiệu hồi đáp tốt, Mộ Hành mím môi đỏ ửng vành mắt.

(Tính tình Mộ Hành rất kiên định nên cảnh h thật sự nghĩ không ra!)

Sau đó, Thuần Tam Tự sẽ chủ động liên lạc hẹn Mộ Hành ra ngoài dạo chơi tuỳ lúc tán gẫu y thuật và kết thúc bằng việc trên giường.

Nhẹ nhàng, hạnh phúc nhưng Mộ Hành vẫn thấy có gì đó không ổn. Là chỗ nào chứ?!

"Tản ra, có cái omega đang phát tình!" Con đường bắt đầu lộn xộn cả lên.

Mộ Hành đang định bắt xe nhưng theo thói quen thì tiến lại gần chỗ vụ việc muốn ra tay giúp đỡ, cái omega kia đau đớn nằm gục trên mặt đất, vài cái alpha không an phận muốn tiến tới.

Omega đó là một cái người quen, không phải Lý Thuỵ đây sao?

"Thuốc ức chế của cậu đâu?"

Lý Thuỵ gắng gượng mấp máy, cậu ta cũng không muốn bị cưỡng gian giữa phố.

Mộ Hành lục tìm và mau chóng tiêm cho cậu nhưng Lý Thuỵ khó thở, kỳ phát tình chưa dứt hẳn. Mộ Hành hiểu ra, đây là phản ứng bài xích thuốc ức chế, công dụng của thuốc không phát dụng được hết.

Mộ Hành kéo áo khoác mình ra bộc cậu lại, bắt xe chạy tới bệnh viện gần nhất.

Mộ Hành "Thuốc ức chế đã không tác dụng với cậu từ bao giờ?"

"Nửa năm trước.... tôi đã hết dám ra ngoài, chờ đợi sắp bị ném vào giường alpha nào đó."

"Omega không thể dựa vào thuốc ức chế một đời, cơ thể omega có giới hạn thời gian dùng thuốc. Giờ cơ thể cậu đã lờn thuốc, nếu còn cố chấp tiêm sẽ rút ngắn tuổi thọ hoặc tệ hơn huỷ đi cơ quan sinh dục, tuyến thể, mất mạng." Tuy không có ác ý vì mọi lời khuyên Mộ Hành đưa ra là vị trí bác sĩ.

Lý Thuỵ "Nếu thuốc đã hết giúp được tôi thì đến lúc tôi tìm cho mình alpha rồi, đã là alpha thì sao không phải là alpha siêu cấp như Tam Tự cơ chứ?!"

Mộ Hành nháy mắt xanh bệt, Lý Thuỵ thâm ý liếc cậu.