Điện thoại Hoa Tiểu Khanh reo vang nhưng không ai bắt máy. Hoa Lăng nóng nảy nhấn gọi lại.
"Hoa Lăng, mày cầm điện thoại hoài thế? Mau đi thôi, mọi người đi nhậu thiếu mỗi mày."
"Đợi tí, anh tao không chịu bắt máy." lúc biểu diễn hắn đã ráng tìm kiếm nhưng không hề thấy anh ấy trong biển người.
"Anh mày đâu phải con nít, có khi anh ta đánh rơi mất điện thoại lúc chen lấn rồi."
Hoa Lăng gọi điện số nhà.
Hoa Tiểu Khanh lảo đảo mở cửa căn nhà tối đen. Mắt trống rỗng vô hồn, hẳn nhiên việc bị alpha bỏ rơi tổn thương lớn đến cậu cỡ nào.
Ánh sáng điện thoại trên tủ trùng hợp chiếu sáng kéo tâm trí bi thương của Hoa Tiểu Khanh về đôi chút. Cậu quen thuộc nhấc máy.
"A, cuối cùng cũng nghe máy. Điện thoại của anh đâu? Em gọi nhiều lần lắm, anh không thấy à?"
Hoa Tiểu Khanh nhìn bộ quần áo bệnh nhân. Không tâm trạng đáp.
Giọng cậu ồ ồ khàn khàn "Đánh rơi đâu đó."
"Anh .... giọng anh sao thế?"
"Anh uống nhiều nước lạnh, có hơi mệt."
"Vậy anh nghỉ ngơi, tối nay em đi ăn cùng bạn sẽ về muộn."
"Ừm....!"
Hoa Tiểu Khanh dập máy, tâm trí xao động chứa đựng câu nói nữ y tá. Có lẽ nhờ bản năng dịu dàng hằng ngày mới giúp cậu đáp trả trôi chảy em trai. Đầu óc cậu giờ còn mỗi kí ức kì phát tình, cảnh tượng cậu dâm khát dơ bẩn.
Hoa Tiểu Khanh khoá kín cửa phòng. Trái tim thắt nghẹn vỡ nát. Ngộp thở quá.
"Bị bỏ rơi ... Mất rồi."
Muốn khóc .... Muốn rơi lệ .... Muốn alpha của cậu.
Chiếc mũi cay xè tham lam hít hương pheromone alpha vẫn chưa tan biến.
Hồi Hoa Tiểu Khanh 12 tuổi được biết là omega. Ba mẹ không đặt kì vọng ở cậu.
Có một hôm nhóm bạn học lừa cậu ấy uống thuốc phát tình. Thể chất yếu ớt phát dục kém, thuốc phát tình lại không tác dụng mấy với Hoa Tiểu Khanh, cậu bị sốt nhiệt rò rỉ một ít pheromone omega. Chỉ là một tẹo pheromone nhỏ, bạn học đã bất chấp mà đè cậu ấy ra.
Hoa Tiểu Khanh sợ lắm nhưng miệng không thốt ra nỗi chữ nào. Bạn học khuôn mặt ngập dục vọng xa lạ làm cậu ta rùng mình sợ hãi, tranh nhau ý định xâm hại cậu.
Hoa Lăng qua đón cậu tan học, bắt gặp cảnh tượng ấy, phẫn nộ đánh lũ có ý định hạ nhục cậu thừa sống thiếu chết. Náo loạn rất lớn. Hoa Lăng chưa bộc lộ giới tính nên không bị pheromone xuân dược ảnh hưởng, ngược lại lũ kia thì bị pheromone omega làm cho chậm chạp choáng váng.
Giáo viên đến nơi. Bởi vì độ tuổi nên họ quyết định giải quyết thầm lặng không công khai để giữ danh dự cho học trò. Họ cho rằng việc chưa gây ra sai lầm to lớn. Chỉ đình chỉ 2 tuần.
Hoa Tiểu Khanh sốt li bì, mỗi ngày đều rò rỉ một ít pheromone. Chứng rối loạn pheromone của cậu bắt đầu từ đây dẫn đến kì phát tình trì mãi không có.
Khi hạ sốt thì pheromone cũng không còn rò rỉ, Hoa Tiểu Khanh cũng đi học lại. Lúc gặp lại tên bạn học alpha hết hạn bị đình chỉ 2 tuần, hắn giựt phắt nón len của cậu, phô vết bớt trên mặt cậu ra với bạn học khác.
Alpha đó đã từng là người bạn cậu tin tưởng bày tỏ vết bớt cậu hằng tự ti. Giờ hắn dùng bí mật ấy sỉ nhục cậu "Thứ omega xấu xí nhà cậu, nếu không vì cậu cố tình dùng pheromone để quyến rũ alpha thì tôi thèm chạm vào cậu chắc. Mùi pheromone đi quyến rũ kẻ khác làm tình với mình, thật ghê tởm."
Bạn bè bàn tán chỉ trỏ. Omega là tầng lớp thấp, họ không chút che giấu sự khinh thị.
Những ngày sau, Hoa Tiểu Khanh không tới trường. Cậu ấy tự học, kì thi sẽ tới trường thi ở 1 phòng riêng.
Ba mẹ Hoa Tiểu Khanh nhận rõ tầm quan trọng cần lợi dụng của hương pheromone xuân dược.
Lúc ăn cơm với đối tác cao tầng, họ sẽ dẫn cậu ấy đi cùng, nghĩ ba mẹ vẫn thương yêu mình, Hoa Tiểu Khanh vui vẻ đi theo.Tiêm cho cậu một mũi thuốc phát tình liều nhẹ để rò rỉ lượng pheromone. Việc cậu cần là ngồi bên cạnh vị đối tác đó và ngoan ngoãn ăn thức ăn. Vài ba cái đụng chạm sờ vuốt của alpha ấy, Hoa Tiểu Khanh khờ khạo không nghĩ nhiều.
Giới hạn đã từng là sờ mó. Nhưng ngày càng có vài vị hành vi quá thể. Hoa Tiểu Khanh sợ quá, cậu ấy không muốn đi cùng ba mẹ nữa.
Họ cố tiêm thuốc phát tình cho cậu nhưng không hiệu dụng nữa. Vì cậu chưa phát dục, chưa hề có kì phát tình nào. Lạm thuốc cưỡng ép phát tình là không thể nữa.
Ba mẹ cậu rất tức giận. Nhưng họ nhẫn, chỉ cần cậu trưởng thành, lợi dụng đẩy cậu vào lòng 1 đối tác alpha giàu có thì họ sẽ thu về cả bộn tiền. Ấy vậy 6 năm trôi qua, kì phát tình mãi không đến, tức tối càng làm họ lạnh nhạt coi Hoa Tiểu Khanh không tồn tại.
Nay cậu bị đánh dấu rồi. Mất giá trị lợi dụng.
"Anh ơi, sao dạo này anh toàn nhốt mình trong phòng. Với cả mặc kín mít. Chưa vào đông mà."
"Sức khoẻ anh không tốt, mặc kín một tí tránh ngã bệnh."
"Mấy ngày gần đây bên phía trường học em lạ lắm. Tra xét hồ sơ học sinh rất nghiêm ngặc, yêu cầu điền thông tin gia đình. Sĩ quan, giáo quan đến trường rất đông. Chắc do trường em sắp mở lớp học huấn luyện quân binh.
Hoa Lăng xé vỏ cây kem vani. Hoa Tiểu Khanh chóng mặt, bụng cồn cào , cậu muốn nôn.
"Anh sao thế?"
"Không có gì, anh đi vệ sinh thôi." Hoa Tiểu Khanh chạy bạt mạng ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Dạo này ăn không tiêu sao??? Nôn mãi.
"Vết thương đều lành cả, không cần mua băng bông nữa."
Hoa Tiểu Khanh đi mua thuốc. Cậu ta mua rất nhiều thuốc ức chế kì phát tình vì không muốn ba mẹ phát hiện cậu ta đã có kì phát tình đầu tiên. Dự phòng là tốt nhất.
"Ông chủ, que thử thai loại này độ chính xác cao cho beta chứ? Dạo này tôi nôn nhiều quá, ăn nhiều nôn nhiều thật mệt mỏi. Nghi có thai mất."
"Loại cậu đang cầm là dành cho omega, que thử thai beta bên góc kìa."
Hoa Tiểu Khanh vô tình nghe cuộc trò chuyện, tay dịu nhẹ sờ sờ bụng. Lỡ nào ngày hôm ấy. Để kiểm chứng nghi ngờ, cậu mua một hộp que thử thai loại dành cho omega.
Ông chủ nhìn cậu một cái, tính tiền.
Hoa Tiểu Khanh gượng gạo rời tiệm.
Cậu ta ở nhà vệ sinh công cộng đọc hướng dẫn cách dùng và thử thai.
Trông lúc chờ kết quả, cậu vẩn vơ suy nghĩ. Omega mang thai không có alpha bên cạnh?? Tâm lý phiền não cảm thấy không an toàn trong thai kì, không biết cậu chịu nổi không??