[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 7 Ăn Tối

Là hai vạch !!!

Khoé mắt Hoa Tiểu Khanh cay cay. Nhẹ nhàng nhất có thể vuốt ve bụng, trong đây có một sinh mệnh đang lớn dần.

Con của cậu.

Là người mang thai, Hoa Tiểu Khanh sinh hoạt hằng ngày cẩn thận tối đa. Tìm cách giấu giếm biểu hiện có thai. May mắn là ba mẹ cậu thường xuyên không có nhà và cũng không để tâm cậu. Hoa Lăng có lịch học quân sự bận rộn tối mặt mày.

Tỉnh mộng, cả phòng tối thui, ra cậu ngủ lâu vậy rồi. Hồi trưa chợp mắt một nháy đã tối muộn, cậu cuộn người đổ mồ hôi. Chiếc giường trống trải chỉ có mỗi bản thân.Cô đơn ...

Nếu hoài niệm mãi nỗi buồn sẽ không tốt cho cục cưng, Hoa Tiểu Khanh chấn chỉnh tâm lý. Ban ngày ăn uống khó khăn nên đói thật nhanh. Thèm ăn nho, hình như sáng nay đi chợ cậu có mua một ít. Rón rén lục tủ lạnh, cậu hí hửng cầm chùm nho ngồi xem tv.

Cần tiết kiệm tiền đi chợ thôi. Số tiền đó sẽ là chiếc phao cứu sống cậu và baby, sẽ đến lúc phải rời căn nhà này.

Tv phát tin lễ thăng cấp quân nhân. Alpha kích thước cơ thể cao to, người lên nhận hàm thăng cấp hầu như đều toát lên uy áp khủng bố.

Đích thân công chúa hoàng tộc phong hàm, Hoa Tiểu Khanh ngưỡng mộ, vinh dự quá.

"Cuối cùng là vị anh hùng cống hiến to lớn trong trận chiến chinh phục lãnh thổ bờ bắc. Trung tá Thuần Nhị Tuế." công chúa âm thanh tự hào.

Thuần Nhị Tuế di chuyển quy cũ, khoảng cách các bước khớp nhau hoàn hảo. Bộ mặt một bộ sắc bén lạnh tanh hài hóa với khí chất cao quý của hắn. Đứng chung chỗ cùng công chúa nhưng hiện diện mạnh mẽ ăn đứt.

Đôi mắt to tròn của Hoa Tiểu Khanh toàn bóng hình Thuần Nhị Tuế. Người đó đẹp quá, ngũ quan áp đảo cả những người thống trị như alpha.

Ba mẹ Hoa Tiểu Khanh bất chợt trở về. Bắt cậu ăn mặc chỉnh tề đưa đến khách sạn sang trọng nhất thành phố.

Hoa Tiểu Khanh sốt ruột. Họ sẽ không lại bắt cậu tiếp mấy tên đối tác alpha làm ăn của họ. Rõ ràng cậu đã rất cẩn thận che giấu việc mình có kì phát tình. Họ sẽ không biết rồi chứ??

"Tiểu Khanh, vị này là bác sĩ ưu tú Vũ Khắc, trưởng khoa nội chuyên chữa trị omega."

Vũ Khắc cười lịch thiệp đứng dậy chào Hoa Tiểu Khanh. Cậu dè dặt bắt tay với anh ta. Lòng bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi sợ hãi cái đụng chạm. Anh ta cười và kéo ghế giúp cậu.

Vũ Khắc là con người tuấn tú, nói chuyện lịch sự hòa nhã, trừ cái bắt tay thì anh ta không có hành động đụng chạm nào nữa cả.

Hoa Tiểu Khanh trầm lặng ngồi ăn không dám nói gì, anh ta thi thoảng mở lời nói chuyện với cậu để điều chỉnh bầu không khí.

Hoa Tiểu Khanh rất dễ có cảm tình với Vũ Khắc.

"Tiểu Khanh, ba mẹ đã kể cho bác sĩ Vũ tình trạng của con. Là một bác sĩ giỏi, ba mẹ đã nhờ cậu ấy chữa giúp con chứng rối loạn pheromone chưa phát tình."

Đáy lòng Hoa Tiểu Khanh nặng nề. Ngón tay trắng bệch.

"Con.... Con là cơ thể chưa phát triển đầy đủ nên ba mẹ không cần làm phiền bác sĩ Vũ đâu ạ!" cậu bối rối giải thích.

"Không phiền, ba mẹ em là lo lắng cho em. Họ sợ cơ thể em không khoẻ nên nhờ tôi."

"Đúng vậy đó Tiểu Khanh, con đã 17 tuổi đầu nhưng chưa phát tình, lỡ con có bệnh thì chúng ta biết tính sao?"

Hoa Tiểu Khanh là người dễ mủi lòng, cậu ấy không biết nghĩ xấu người khác.

"Chỉ là cần lấy mẫu máu và vài ba bước xét nghiệm thôi, sẽ không lâu đâu. Trùng hợp anh có thuê 1 phòng khách sạn, dụng cụ đều để trong phòng cả. Cháu có thể mượn em ấy một lát để khám không ạ?"

Ba mẹ Hoa Tiểu Khanh đồng ý. Hoa Tiểu Khanh hiểu giờ cậu có từ chối thì ba mẹ sẽ ép cậu theo Vũ Khắc khám bệnh bằng được.

Vũ Khắc ân cần sóng vai Hoa Tiểu Khanh lên phòng mình.

Hoa Tiểu Khanh lòng nơm nớp bất an, chần chừ. Rút máu xét nghiệm cần một thời gian mới có kết quả, giấu ba mẹ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Vũ Khắc vỗ vỗ chiếc ghế sofa "Em ngồi đây đợi anh một tí, anh lấy túi dụng cụ ra ngay."

Hoa Tiểu Khanh vỗ vỗ trán, đầu khá choáng, liêm diêm mệt muốn ngủ một trận. Dạo gần đây cậu ngủ rất nhiều.

Vũ Khắc bê túi dụng cụ y tế đặt trên bàn "Tiểu Khanh, nhìn em có vẻ hơi mệt. Để anh làm nhanh rồi em ngủ sớm."

Cậu mơ mơ màng màng gật đầu, mí mắt nặng trĩu. Vũ Khắc nắm lấy cánh tay gầy mảnh khảnh tiêm cho cậu một mũi thuốc.

"Anh tiêm gì vô người em vậy? Không phải bảo là rút máu sao?" cậu người chìm trong trạng thái yếu ớt, cánh tay nhỏ bé không cách giằng lại.

"Bé con, em thật rất ngây thơ. Nghe câu chuyện ba mẹ em kể rằng em có hương pheromone kích dục alpha tuyệt vời nhưng vẫn trì trệ chưa trải qua cơn phát tình đầu tiên."

Vũ Khắc hôn lên cánh tay trắng nõn, đầu lưỡi liếm láp, gặm cắn làn da bạch sứ.

Cái hôn đau đớn, Hoa Tiểu Khanh chống cự, thật ghê tởm, cậu không muốn.

"Bé cưng, da em thật trắng mịn. Em luôn ở trong nhà không thích ra ngoài, thân thể không thành thục, là chưa bị ai chơi đúng không?"

Hô!!! hô!!!

Tiểu omega mặt đỏ tai hồng thở gấp.

"Thuốc có hiệu nghiệm nhanh hơn tôi mong đợi. Mũi kim tôi tiêm cho em là thuốc kích tình loại mới bệnh viện nghiên cứu, dù em bị rối loạn pheromone không chịu phát tình thì liều lượng tôi tăng những gấp 2 lần thông thường."

Chân gọn nhỏ vung lên dùng hết sức bình sinh đạp Vũ Khắc một cú. Bản thân chủ động xa lánh, ghê tởm alpha không phải bạn đời thân mật.