Ác nữ xuyên nhanh

Chương 1: Cơ hội trải ngiệm cảm giác xuyên không

* BẮT ĐẦU CHƯƠNG 1 *

Trong một căn hộ nhỏ, có ba cô gái mang mỗi đặc trưng khác nhau sống chung dưới một mái nhà. Ngày ngày cãi nhau như chó với mèo, chẳng ai chiều ai thế mà cứ xa nhau là khóc, là níu kéo. Chẳng còn ai ngoài: Nguyễn Thư Hân, Hồ Ngọc Trang Và Bạch Thuý Hiền. Ba người bọn họ có vẻ như đang sắm đồ chuẩn bị đi chơi, Tưởng như chẳng hợp nhau về cách phối đồ, nhưng không ngờ họ lại cùng chọn một kiểu quần áo như nhau. Đều là áo phông đen và quần Jean dài kết hợp với dày thể thao đen trông rất cá tính, nếu không cái bụng phệ phỡn kia thì được đấy.

Họ bước vào một quán cà phê, gọi một ly trà sữa Matcha rồi nói chuyện, cười đùa với nhau. Thư Hân hút một ngụm rồi lên tiếng:" À đúng rồi, dạo này tao có đọc một bộ truyện tranh khá là hay, nhỏ nữ chính đúng hợp gu tao luôn! Mưu mô, xảo quyệt lắm hà!!!" Thuý Hiền cười vui vẻ rồi tạt gáo nước lạnh:" Tao thích đọc tiểu thuyết!" Thư Hân ngay lập tức dập tắt nụ cười. Ngọc Trang nhìn hai con bạn mà ngán ngẩm, quơ quơ tay nói:" Bây không biết đâu, dạo này tao có để ý một bộ truyện hơi nhảm một chút! Cũng xàm nữa! Nhưng nó khá giống với hoàn cảnh của ba tụi mình á nên tao đọc!"

Hai con bạn liền xúm đầu vào nghe ngóng, cuốn truyện mà con Trang nói tên là Tam Nhân Ly của nhỏ Mèo lai Sư Tử gì gì ấy, kể về ba con bạn thân như chó với mèo, như mèo với cá và như rắn với hổ. Đột nhiên xuyên không về thời đại đương triều. Nhập vào ba thể xác đẹp cực kì, đẹp nghiêng thùng đổ thúng luôn mà. Nên rất khó để nhận dạng với nhau, vì thế họ bắt đầu lên đường truy tìm tung tích. Ai xuyên không thành người giàu thì người đó nuôi hai đứa còn lại. Qua loa như vậy cũng đủ hiểu rồi nên chẳng nói gì thêm.

Thư Hân tặc lưỡi:" Ta nói nếu mà mày kể nhưu vậy rồi lỡ ba tụi mình xuyên không vào đó thật thì làm sao?" Ngay lập tức liền ăn hai cú vả của con bạn tốt. Thuý Hiền ngán ngẩm:" Mày ảo tưởng cũng vừa vừa thôi, nhưng mà nếu xuyên thật thì mày cũng chẳng đẹp nỗi!" Thư Hân ôm tim, tay chấm chấm nước mắt:" Mày cục súc vờ lờ ra!" Ngọc Trang nói thêm:" Cơ mà lỡ có thật thì mày nhớ đi tìm nhỏ tên Nhược Nhiên nha, nghe nói trong cuốn truyện đó thì tao tên như vậy!"

Thư Hân đưa tay lên ra dấu' Ok', Hiền hỏi thêm:" Thế tao tên gì?". Để trả thù cho cú tát vừa nãy, Thư Hân ngu mồm trả lời thay Trang:" Võ Tắc Thiên!" Ngay tức khắc liền bị ăn vả lần hai, đau lòng ôm mặt mà khóc. Trang nói thêm:" Hình như tên là Mai Như Ý thì phải! Cơ mà không chắc là mày đâu nha, tại cái tính cách nó cục súc y chang mày nên tao nghĩ như vậy! Còn con Hân thì tên là Hàn Thiên Lạc ấy!"

Họp xong việc phòng chống xuyên không vào cuốn sách đó, ba người bọn họ tính tiền rồi ra về. Trên đường đi thì y như rằng trời tính không bằng Hân tính, chiếc xe tải chở gỗ liền bị ngả sang bên phải làm cho gỗ rớt theo. Tai nạn này khiến cho ba cô mất mạng như chơi. Tưởng sau khi chết là sẽ xuyên không chứ không ngờ cả ba lại bị đem đi gặp diêm vương đẹp lão. Bất bình trước việc không được xuyên không, Hân hùng hổ đập bàn làm việc của ổng, cau có hét lớn:" Lão kia, cho chúng tôi xuyên không nhanh lên, xuyên vào truyện mà con Trang vừa kể ở quán cà phê ấy!!! Không cho chúng tôi xuyên là chúng tôi phá nát địa phủ nhà ông!!!" Diêm vương mắt tròn mắt dẹt nhìn cô gái trẻ trâu trước mặt:" Ngươi bị ASTM từ khi nào, sao trên sổ sinh tử của lại không có ghi?"

Bị ổng làm nhục, Hân phụt nước miếng lên mặt ổng. Hổ báo trợn mắt:" Bà đây từ lớp 1 đến lớp 5 còn chưa sợ ai, ông thì làm tôi sợ cho bằng được!" Diêm Vương bình thảm nhìn đám cô gái trẻ trước mặt, suy nghĩ:" Tuổi còn trẻ mà chết oan như vậy cũng tội, thôi thì cho chúng nó xuyên nhanh vậy! Mình còn phải đi rửa mặt!" sau một hồi suy nghĩ, diêm vương vuốt râu, bảo:" Được, xuyên thì xuyên!" Sau đó vẫy tay một phát. Ba cô liền lập tức trôi vào không gian ảo. Cơ thể bắt đầu nặng nhọc khó cử động. Chỉ nghe được tiếng vang của ôgn Diêm Vương thúi đó:" Các cô gái trẻ, ta đã cho các ngươi toại nguyện! Nhưng vì cô bạn của các ngươi quá bố láo! Vậy nên cô bạn của các ngươi sẽ trở thành một Hàn Thiên Lạc mập nhất kinh thành đó! Các ngươi tự mà lo liệu đi!" Nghe đến đây, Hân sững người, đen mặt, muốn chửi ông Diêm Vương thúi đó nhưng mệt quá, cơ thể nặng trịch nữa nên ngủ thiếp đi. Hai con bạn chẳng nói gì chỉ có chung một suy nghĩ:" Đáng đời nhà mày!"

* HẾT CHƯƠNG 1 *