Ác nữ xuyên nhanh

Chương 2: Xuyên thành ác nữ mập mạp

* BẮT ĐẦU CHƯƠNG 2 *

" Tên diêm vương xí hoắc kia!!!" - Thư Hân bật dậy một cách nặng nhọc. Nhìn xung quanh cũng chỉ toàn là đồ cổ cũng đủ hiểu rằng cô đã xuyên không rồi. Chợt nhớ lại lời của diêm vương trước khi xuyên không liền sợ hãi nhìn xuống thân hình nguyên chủ mà mình đã xuyên. Ôi, đúng thật là Diêm vương nói gì làm nấy đều chẳng suy nghĩ. Thân hình này con mập hơn cả thân hình trước kia của cô nữa a!!!

Nhìn xuống chiếc bụng cũng đủ đoán rằng nguyên chủ thân hình này hơn 60 kg. Điều này làm cô nhớ đến mình hồi còn lo học quá, lúc đấy cũng nặng 56, 57 kg chứ chẳng đùa. Chậc, nếu đã xuyên không rồi thì cớ gì phải lãng phí thời gian. Hơn nữa lại xuyên thành tiểu thư khuê các chứ đâu đùa. Nghĩ rồi Thư Hân liền khó khăn lết chân xuống giường, chưa bao giờ cảm thấy ghét việc mập mạp như thế này. Quá khổ đi!

Vừa để được hai cái chân xuống sàn thì có một nô tì hối hả chạy vào. Thư Hân ngạc nhiên nhìn nô tỳ đang thở hồng hộc dưới chân mình mà khó chịu. Nhìn cũng xinh thật, cơ mà cái kiểu con gái hấp ta hấp tấp, thơ ngây này, vô số tội này liền khiến cô muốn beep thẳng vô mặt nó như mấy bà ác nữ phản diện hay làm với nữ chính ấy. Thôi xong rồi, lây tính cục súc của con Hiền mất rồi, phải giữ được bình tĩnh nào, bềnh tễnh. Ngay tức khắc liền xoay ngoắc 360°, ngầu lòi nói:" Chuyện gì ?"

Con nô tỳ hồng từ đầu đến chân cất tiếng sau sự thông khí ở phổi một cách gấp rút:" Lão gia, lão gia muốn người kết hôn với Tần vương thay cho nhị tiểu thư!" Nghe đến đây, mắt của Thư Hân ngay lập tức sáng rực lên:" Vương gia? Vậy mình chính là vương phi tương lai rồi!!! Ông trời ơi, tôi yêu ông!" Nói một cách gấp rút với hường nô tỳ kia:" Mau mau dìu ta đến sảnh gặp ba!" Nô tỳ nghiêng đầu tỏ vẻ ngây thơ:" Ba? Một tên gọi khác của Lão gia sao?" Nhìn cái bản mặt ngơ ngác như con nai tơ của Hường nô tỳ, Thư Hân tặc lưỡi:" Thôi để bà đây tự thân vận động!" Sau đó đi mất hút.

Chà, dù chẳng biết cái bản đồ địa lý ở đây như thế nào nhưng cơ thể vẫn tự nhớ rõ được hướng đi nè, thói quen của nguyên chủ trước đây chăng? Vừa đi vừa suy nghĩ, Nếu nhỏ nô tỳ bánh bèo nói là nhị tiểu thư, vậy mình có em hả? Vãi sh*t, sao cơ duyên gì mà đi đến đâu cũng phải làm chị gái đầu đàn thế này! Con em mình ở kiếp này mà nó cũng láo như con nhỏ em của mình ở kiếp kia thì chắc mình tán thẳng bản mặt của nó luôn mất! Mệt đời!!!

Vừa đi vừa chửi tục, kết thúc câu chuyện cũng là lúc đứng trước sảnh chính. Thư Hân bước vào, mắt chạm mắt đến người phụ thân bạc bẽo cho mình đi cưới chồng thay cho cô em gái vốn cũng chẳng có chung máu mủ gì với mình. Nhìn mặt ổng nhăn nhó thật sự. Ghét!

Miễn cưỡng nhún chân, chào ổng một cái rồi chạy vào ghế ngồi:" Nãy giờ con đi nhiều, tiêu hao mỡ nên mệt người ấy mà!" Lão kia vẫn nhăn nhó, nghiêm giọng nói:" Thiên Lạc, chắc con biết ta đã làm gì rồi phải chứ?" Thư Hân - Thiên Lạc chau mày, miệng cười cười:" Nếu con không biết cái quần gì đang xảy ra thì con đi đến đây làm gì? Thờ cúng cha với đứa em gái sắp lên đường chắc?"

Lão Hàn đập bàn:" Con từ khi nào mà lại nói năng thô lỗ vậy hả?" Thiên Lạc bình thản:" Dạ mới hôm nay!" Nhìn ổng tức muốn sì khói nhưng hết lời thì cô nói tiếp:" Dù gì cũng là chị gái, việc này con cũng nên làm! Con quyết định sẽ kết hôn với Tần vương thay em ấy!" Vừa hay cô em gái cũng đúng lúc bước vào. Trời ạ, cái bản mặt chả khác gì con nhỏ em ở thế giới bên kia của cô nữa. Cơ mà cái giọng nghe nó bánh bèo khiếp quá:" Cái này là chị tự nói tự giữ lấy lời đấy nhé!" Ngồi vuốt vuốt lọn tóc, Thiên Lạc cười đểu nhìn cô em gái:" Tất nhiên rồi, chị đây là một người rất ư trung thành với lời nói!" Lão nhìn hai cô con gái như chó với mèo thì thở dài, vuốt râu:" Chúng ta quyết định như vậy đi! Thiên Lạc ta rất tự hào vì có người con gái tốt với em nó như con, dù gì thì em cũng còn nhỏ chư đủ tuổi kết hôn, vậy mà Tần vương lại muốn chọn cô gái tốt nhất trong nhà ta! Ta thật sự hết cách!" Ủa ủa, ông nói như vậy chẳng lẽ tôi không tốt, cái lão già khó ưa này. Thiên Lạc chẳng muốn cãi lại , nhẹ gật đầu: " Cũng là chuyện nữ nhi nên làm thưa cha!" Sau đó đứng lên cúi chào lão một cái rồi quay lưng đi ra.

Dù gì cũng là tiểu thư khuê các, phải tiêu tiền cho đúng với danh nghĩa chứ! Nhắc mới nhớ, không biết Trang với Hiền như thế nào rồi. Được, đi tìm bọn họ, đi!

Thiên Lạc chạy vô phòng mình, nguẩy tay bảo Hường nô tỳ kia đi cùng với cô, bảo:" Nhớ cầm theo tiền đấy!" Nô tỳ kia cũng khá trung thành, nói gì làm nấy khiến cô có chút phật lòng, cơ mà ai biết được, lỡ nay này kia khác thì làm sao? Phải để ý kĩ một chút.

Hường nô tỳ kia hớn hở chạy ra với túi tiền trên tay, Thiên Lạc liền nhanh chóng phóng ra ngoài nhanh như cắt. Ra khỏi phủ cũng là lúc ra khỏi chốn an toàn. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn cô với con mắt kì thị. Sao? Mập dễ thương mà! Nhìn nữa là bà đây móc mắt bây giờ...

* HẾT CHƯƠNG 2 *