"Thái y! Người đâu? Mau truyền thái y"
Tiếng Thanh Liễu thất thanh vọng ra từ phòng của nàng. Nàng nằm trên giường ôm lấy bụng, mồ hôi đổ ướt đẫm cả trán. Nàng nắm lấy tay Thanh Liễu giọng ngắt quãng, yếu ớt phát ra
"Thái y!... Ta cần thái y"
Thanh Liễu ngồi cạnh giường, nước mắt đầm đìa, sắt mặt tái đi.
"Nương nương! Nô tỳ gọi thái y rồi, rất nhanh sẽ đến đây thôi. Nương nương! Người nhất định sẽ qua khỏi thôi. Người đừng làm nô tỳ sợ"
Thái ý vội vã chạy đến, nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Nàng nắm lấy tay thái y, cố gắng nói ra từng lời.
"Cứu... cứu lấy con ta! Ngươi... ngươi nhất định... phải cứu lấy con của ta. Nếu không... cái đầu của ngươi... cũng sẽ rơi xuống... "
Thái y nghe xong tay run lẫy bẫy. Dứt lời nàng liền ngất đi. Thanh Liễu khóc nất lên, đi đi lại lại quanh giường của nàng.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Hắn lao như bay vào phòng nàng, đến bên cạnh giường của nàng. Hắn nắm lấy tay nàng, đôi mắt lộ rõ lo lắng, ướt đẫm, môi hắn run rẫy gọi tên nàng. Quay qua nhìn thái y.
"Ái phi của trẫm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trẫm chỉ mới vừa rời đi không lâu đã xảy ra chuyện"
Thái y mặt tái đi khi thấy hắn tức giận.
"Mạch tượng của nương nương rất yếu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Cần điều tra nguyên nhân trước ạ"
Dứt lời thái y quay qua chỗ Thanh Liễu.
"Nương nương bắt đầu đau bụng từ khi nào?"
"Sau khi dùng bữa tối thì bắt đầu đau"
"Thần sẽ cố hết sức cứu nương nương. Thần sẽ kê đơn cho nương nương để tránh tình trạng chuyển biến xấu đi"
Nói rồi thái y kê đơn đưa cho Thanh Liễu đi lấy thuốc. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, nắm lấy tay nàng.
"Xin nàng! Trẫm xin nàng, nàng và con đừng xảy ra chuyện gì"
Hắn ngồi thẩn người bên cạnh nàng, không ngừng gọi tên nàng, vẻ lo lắng hiện rõ. Có lẽ hắn không bao giờ quên cảm giác này, chính là cảm giác sợ mất nàng.
Hắn tự trách bản thân vẫn chưa thật sự đối tốt với nàng. Vậy nên nàng mới hết lần này đến lần khác bị tổn thương.
Nữa canh giờ sau, thái y quay lại báo kết quả điều tra.
"Thưa hoàng thượng! Thức ăn đều không có vấn đề gì"
"Vậy nguyên nhân do đâu?"
Hắn gằn từng chữ một trong câu nói kia. Có thể thấy hắn tức giận đến mức nào. Thái ý vì vậy mà trở nên run rẫy lắp bắp trả lời.
"Thần... Thần thật sự không tra ra nguyên nhân bệnh tình của Thục phi"
Hắn tức giận rút kiếm của tên lính bên cạnh đặt lên cổ thái y, ánh mắt hằn lên tia đỏ rực.
"Vô dụng! Vậy trẫm giữ đầu ngươi lại có ích gì?"
Thái y sợ đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Xin hoàng thượng tha mạng!... thần sẽ lập tức cùng với các thái y khác nghĩ cách cứu Thục phi nương nương"
Hắn nghĩ ngợi, ánh mắt chăm chăm nhìn thái y.
"Được! Nội trong ba ngày Thái Y Viện phải tìm ra cách cứu ái phi của trẫm. Nếu không thì hoàng cung này cũng không cần đến lũ vô dụng các khanh nữa"
Nói đoạn hắn thu lại kiếm của mình. Thái y thở phào khi giữ được mạng của mình.
Đêm đó, hắn không hề chợp mắt, cứ luôn túc trực bên cạnh chăm sóc nàng.
Vì nàng, hắn không còn bận tâm giang sơn gì đó, ngai vàng gì đó. Với hắn, không có thứ gì quan trọng hơn nàng. Hắn suýt mất nàng một lần sẽ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra lần nữa.
. . .
Nàng tỉnh lại, trước mắt là căn phòng quen thuộc. Xung quanh là màu trắng, trang trí đơn giản nhưng toát lên vẻ trang nhã. Nàng theo bản năng đưa tay sờ bụng mình, chiếc bụng phẳng kia khiến nàng giật mình.
"Con ta? Sao ta lại ở đây?"
Nàng trong lòng hoảng sợ, xuống giường liền lao về phía cửa. Cửa vừa mở, một người phụ nữ tầm ngũ tuần, gương mặt phúc hậu xuất hiện. Nàng nắm chặt lấy tay bà ấy.
"Mẫu thân! Đã xảy ra chuyện gì? Không phải sư phụ nói sẽ chờ đến khi con sinh sao? Vậy thì tại sao con lại ở đây?"
Bà vỗ nhẹ tay nàng trấn an.
"Hạ nhi! Con bình tĩnh từ từ ta sẽ giải thích cho con nghe. Trước tiên hãy về giường nghĩ ngơi, thân thể của con vẫn còn rất yếu"
Bà dìu nàng quay lại giường rồi ngồi cạnh nàng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?"
"Viên ngọc mà Lý Chiêu Nghi tặng cho con là hai viên học của Hàn Âm Sơn. Trong núi này có một con bạch xà tu luyện nghìn năm. Con bạch xà này luôn luyện ra những viên ngọc mang tính hàn cực mạnh. Nhóm người trên núi lại lấy những viên ngọc đó để bán cho những kẻ ham vật lạ, mục đích là để hút hết chân khí của người phàm"
"Vậy thì có liên quan gì đến con?"
"Vì thân thể của Mạn Nguyệt Hạ tương khắc với hàn khí nên đã ảnh hưởng đến con và thai nhi"
"Vậy... Vậy con đã...?"
Nàng thật không dám nghĩ tiếp, nước mắt nàng rơi, giọng ngập ngừng ngắt quãng.
"Trước tiên con phải nghỉ ngơi thật tốt. Để mẫu thân gọi người làm chút gì đó cho con ăn"
Bà nói xong đắp lại chăn cho nàng rồi rời khỏi.
. . .
Hắn ngồi trong Thượng Thư Phòng, thần sắt kém đi rất nhiều, vẻ mặt xanh xao, tìu tụy.
"Vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân sao?"
Từ thái y vẻ lo sợ, cúi đầu đáp.
"Thưa hoàng thượng! Bệnh tình của Thục phi thật sự rất lạ. Chúng thần đã nghiên cứu rất nhìu sách và những ghi chép nhưng... "
Không đợi thái y nói hết câu hắn liền ngắt lời.
"Nhưng vẫn chưa tìm ra được cách chữa trị"
Thái y cúi đầu thấp hơn, vẻ lo sợ tăng lên.
"Xin hoàng thượng thứ tội!"
Hắn nắm chặt tay thành quả đấm, vẻ phẩn nộ. Bên ngoài, vị công công cất giọng
"Hoàng thượng! Đại tướng quân Mạn Tô Dương cầu kiến"
Hắn gật đầu đồng ý, cho vị thái y lui xuống, liền tạm gác tức giận sang một bên.
Mạn Tô Dương mặc trên người áo giáp, vẻ vội vàng.
"Thần khấu kiến hoàng thượng!"
"Khanh có chuyện gì? Không phải khanh đang ở biên ải sao?"
"Thần nghe tin Thục phi nương nương lâm bệnh liền từ biên ải quay về. Vậy thần có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không?"
Hắn thở dài liền đem mọi chuyện kể cho Mạn Tô Dương. Nghe xong, tâm trạng cả hai đều như nhau.
"Vậy thần có thể đến Dung Ninh Cung thăm Thục phi không?"
"Đương nhiên là được"
. . .
Mạn Tô Dương ngồi bên cạnh nàng, đôi mắt đẫm lệ như trực chờ rơi xuống.
Trong mắt Mạn Tô Dương nàng mãi mãi là muội muội nhỏ đáng yêu cần được che chở. Từ khi nàng tiến cung đều liên tiếp bị người khác ức hiếp, y lại không thể bên cạnh bảo vệ nàng. Bản thân Mạn Tô Dương không muốn nàng tiến cung nhưng do ý chỉ của vua, ai dám chống lại.
Cho dù nàng làm bất cứ điều gì y đều ủng hộ, chỉ mong nàng được hạnh phúc. Nhưng từ sâu trong lòng y thật không muốn nàng bên cạnh hắn. Vì từ khi ở cạnh hắn nàng đều rơi nước mắt nhưng nực cười thay nàng lại hạnh phúc.
Vừa ra biên ải liền nhận được tin tức của nàng. Y liền phi ngựa mấy ngày không ngừng nghỉ để đến cạnh nàng. Bởi lẽ, đối với Mạn Tô Dương chỉ cần nàng muốn y đều có thể làm vì nàng.
Mạn Tô Dương nhìn xung quanh căn phòng liền dừng mắt trước chiếc hộp lạ mắt.
"Thanh Liễu! Đây là thứ gì?"
"Thưa đại tướng quân! Đây là ngọc quý do Lý chiêu nghi tặng nương nương"
Y tiến lại gần, đem chiếc hộp mở ra xem. Hai viên ngọc phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhàn nhạt làm y có chút nghi ngờ. Sau một hồi suy xét mới nhận ra được điểm bất thường.
"Đây là ngọc gì? Được đem đến đây từ khi nào?"
"Lý chiêu nghi nói là ngọc quý ở Hàn Âm Sơn, được đem đến trước khi nương nương lâm bệnh"
Mạn Tô Dương nghe đến tên ấy liền chau mày, bắt đầu nghi ngờ.
"Hàn Âm Sơn!"