Ái tình chốn thâm cung

#15

Trong khuôn viên của Dung Ninh Cung, nàng ngước mắt nhìn mặt hồ xanh thăm thẳm. Những giọt nước bỗng chốt rơi xuống làm mặt hồ dao động, làm nên cảnh tưởng tuyệt mỹ nơi đây. Đôi tay thon dài nhẹ lướt qua những dây đàn, gãy lên một điệu âm thanh du dương, trầm luân làm vẻ đẹp trước mắt thêm phần hoàn mĩ.

Tiếng lòng ai thoang thoãng làm tâm ta chao đảo

Phải chăng chàng vì yêu mà đến nắm lấy tay ta

Từng hẹn thề non nước son sắt mãi một lòng

Hoa rơi gió thổi rì rào bên cảnh mộng

Tiếng lá cây lay chuyển tựa tiếng lòng

Nhẹ nhàng bước đến nhẹ nhàng đi

Sương rơi đọng lại trên phiến lá

Như tình ta đọng lại ở nơi chàng...

Tiếng hát trong trẻo của nàng vang vọng cả khuôn viên, đẹp đến lay động lòng người.

Tiếng bước chân dừng lại cạnh nàng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy hành lễ nhưng hắn đã nhanh chóng đỡ lấy nàng.

"Nàng không cần đa lễ với trẫm như vậy"

Hắn lại đưa mắt chăm chăm nhìn nàng. Được một lúc nàng bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

"Hoàng thượng! Sao người lại nhìn thần thiếp như vậy?"

Hắn nhẹ vuốt tóc nàng, trầm tĩnh trả lời.

"Nguyệt Hạ, nàng nói xem. Nàng mang thai nhưng vẫn cứ đẹp như vậy thì làm sao trẫm có thể giữ nàng đây?"

"Người đang nói gì vậy hoàng thượng?Người là hoàng thượng, là vua của một nước. Chỉ cần người hạ chỉ thì không việc gì là không thể"

"Trẫm biết! Nhưng với nàng thì không"

"Tại sao?"

Hắn nắm lấy tay nàng, ánh mắt trìu mến.

"Trẫm sẽ không hạ chỉ với nàng. Trẫm sẽ không bắt ép nàng làm những thứ mà nàng không muốn"

Hắn từ đầu đến cuối đều thu vào mắt cảnh tượng đẹp đẽ, đẹp đến nao nức lòng người. Điều đó khiến lòng hắn dấy lên những cảm xúc khó tả.

"Nàng biết không? Trẫm yêu nàng, yêu đến mức sợ mất nàng. Nàng như vật báu duy nhất và vô giá mà trẫm có được. Bởi vì quá quý giá nên trẫm sợ chỉ cần trẫm lơ là thì nàng sẽ biến mất"

Lời hắn nói khiến nàng cảm động nhưng cũng đau lòng khiến nàng rơi nước mắt.

Phải làm sao khi thời gian của nàng ở trần gian này dần hết? Thứ nàng có thể làm cho hắn là sinh hài nhi này ra. Nếu có thể, hãy để vị vua trước mắt nàng đây ở mãi trong tim nàng. Nhưng làm thế nào đây khi mà nàng cũng không muốn rời đi?

Thấy giọt lệ của nàng rơi, hắn vội vàng lau đi rồi ôm nàng vào lòng.

"Hãy ở cạnh trẫm mãi mãi"

Nàng chỉ còn có thể phụ tấm chân tình của hắn. Giá như nàng không đem lòng yêu hắn thì việc hôm nay đã không khó khăn như vậy. Giá như nàng có thể mãi mãi hận hắn thì nàng đã không như ngày hôm nay. Lòng đau tựa ai cắt.

. . .

Thanh Liễu chậm rãi đến bên cạnh nàng.

"Nương nương! Lý Chiêu Nghi muốn gặp người"

Lý Nguyệt thân hình mềm mại di chuyển đến chỗ nàng, cẩn thận hành lễ.

"Thần thiếp Lý Nguyệt bái kiến Thục phi nương nương"

"Miễn lễ!"

"Tạ ân nương nương!"

Nàng nhìn nàng ta liền nhớ đến đêm hôm đó. Sự việc khiến nàng ấy bẻ mặt như vậy mà nàng ấy có thể đến đây thì tâm can cũng có vấn đề.

"Muội muội sao lại đến đây?"

Lý Nguyệt giọng ôn nhu nhẹ nhàng đáp lại nàng.

"Thần thiếp đến trước nhất là vấn an nương nương sau là có chút quà hèn mọn muốn tặng nương nương"

Dứt lời Lý Nguyệt hướng mắt ra phía cửa chính. Cung nữ dâng trên tay một chiếc hộp màu trắng tinh khiết. Lý Nguyệt đưa tay mở chiếc hộp ra, bên trong là hai viên ngọc màu xanh lam, ánh sáng xanh nhàn nhạt phát ra. Có lẽ thứ ánh sáng đó chỉ có mỗi nàng nhìn thấy.

"Đây là hai viên ngọc quý từ Hàn Âm Sơn ở phía bắc thần thiếp xin tặng nương nương"

Nàng nghi hoặc nhìn hai viên ngọc lai lịch bất minh ở trước mắt. Nghe đến tên ngọn núi kia có chút lạ, chưa từng nghe qua.

"Hàn Âm Sơn? Sao ta chưa từng nghe đến nơi này"

Nghe nàng hỏi, Lý Nguyệt nhanh chóng giải thích.

"Hàn Âm Sơn nằm sâu trong núi ở phía bắc, trên núi có một nhóm người tu hành. Tình cờ ca ca của thần thiếp đến đó nên đã mua hai viên ngọc này. Thần thiếp lại thấy nó hợp với nương nương nên đem tặng người, để tạ lỗi với người chuyện chậm trễ lần trước cũng muốn gắn kết tình tỷ muội của hai ta"

Nàng nghĩ hai viên ngọc này ít nhiều có chút vấn đề nên để ở chỗ nàng là an toàn nhất. Nếu có vấn đề xảy ra thì nàng còn có thể xoay chuyển.

"Muội đã có tâm ý như vậy thì ta đành nhận. Mong rằng tình cảm hai ta có thể gắn kết như muội nói"

Thanh Liễu sai cung nữ mang chiếc hộp kia vào cất trên kệ tủ.

Nói đến Lý Nguyệt thì nàng cũng chỉ tin lời nàng ta nói nữa phần mà thôi. Có lẽ để đề phòng cho bản thân sau này. Vì vốn dĩ đã vào đến hậu cung thì ít nhiều cũng trở nên thù địch vài người. Huống hồ ngay từ lần đầu nhập cung nàng đã cướp sủng của nàng ta. Vì vậy nàng ta không muốn thù cũng không thể. Cho dù nàng ta có hiền đức như thế nào thì ít nhiều cũng có vài nghĩ không tốt về nàng.

"Thần thiếp thật ngưỡng mộ nương nương"

"Vì chuyện gì?"

"Tất cả mọi thứ ở người thưa nương nương"

Nàng ánh mắt tò mò nhìn Lý Nguyệt, cũng khá ngạc nhiên khi nàng ấy nói ra lời đó. Nàng ta lại nói tiếp:

"Thần thiếp ngưỡng mộ tài sắc của người, ngưỡng mộ cả tình yêu mà hoàng thượng dành cho người"

Nàng khẽ cười, suy cho cùng cũng là có tâm niệm trong câu nói kia. Nàng không biết thiện ý hay có ý đồ nhưng đề phòng vẫn hơn.

"Thần thiếp cũng ngưỡng mộ cả võ công của người. Nương nương đem quân phá thành, đem lại chiến thắng vẻ vang cho đất nước..."

Nàng vội cắt ngang lời nàng ta, trong lòng bắt đầu có cảm giác bất an

"Muội đang nói gì ta không hiểu?"

Nụ cười chợt vụt qua trên gương mặt Lý Nguyệt.

"Thần thiếp nghĩ việc này nương nương phải là người hiểu rõ nhất chứ. Nếu để quân Lưỡng Phú biết được đánh bại chúng là một nữ nhân thì không biết sẽ như thế nào? Dù sao thì thần thiếp cũng rất ngưỡng mộ người. Nếu có thể thần thiếp cũng muốn học hỏi vài điều từ người"

Nàng trong lòng cũng đã hiểu rõ ý đồ của Lý Nguyệt khi đến đây.

"Nếu muội có tâm ý muốn học, vậy thì để ta dạy muội một câu. Đã là phận nữ nhi thì không nên quá tò mò hay xen vào quá xâu của người khác, kẻo phải rướt vào thân những điều không hay"

Lý Nguyệt nghe vậy thì rời ghế.

"Thần thiếp xin lắng nghe lời dạy dỗ của nương nương. Thần thiếp còn việc phải làm, không làm phiền nương nương nghĩ ngơi. Thần thiếp xin cáo lui"

Lý Nguyệt cúi đầu chào nàng rồi rời khỏi, trước khi đi còn để lại một nụ cười bán nguyệt trên môi.

Thanh Liễu tiến lại gần, vẻ lo lắng.

"Nương nương! Lý chiêu nghi này có ý đồ không tốt"

"Ngay cả ngươi cũng nhận ra? Quả là đã học hỏi không ít nhỉ? Nói thử xem ngươi nhìn thấy gì?"

Thanh Liễu nghỉ ngợi một lúc rồi nói.

"Theo nô tỳ thấy thì Lý chiêu nghi đang khiêu khích người, như muốn đối đầu với người"

"Tiếp đi!"

"Việc Lý chiêu nghi đột nhiên nhắc đến chuyện năm xưa của người chính là muốn chứng minh cho người thấy. Ngay cả bí mật của người mà cũng tìm ra được thì không việc gì là Lý chiêu nghi không làm được"

Nàng nở nụ cười hình bán nguyệt.

"Quả nhiên ngươi thông minh!"