Ái tình chốn thâm cung

#18

Mạn Tô Dương đem hai viên ngọc kia cho người điều tra liền phát hiện ra nguyên nhân nên nhanh chóng đem đến chỗ hắn bẫm báo.

"Nguyên nhân là do hai viên ngọc này sao?"

"Phải thưa hoàng thượng! Hai viên ngọc này hàn tính cực mạnh nhưng Thục Phi nương nương từ khi sinh ra đã sợ lạnh. Nói đúng hơn là tương khắc với hàn tính. Nương nương để vật này bên người chắc chắc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cả thai nhi trong bụng. Thần mong hoàng thượng suy xét rõ ràng việc này"

Hắn nhìn kỹ lại hai viên ngọc, cảm thấy có chút lạ.

"Hai viên ngọc này trước đây trẫm chưa từng thấy ở chỗ nàng ấy"

"Đây là hai viên ngọc do Lý Chiêu Nghi tặng cho Thục Phi cách đây không lâu"

"Lý Chiêu Nghi?"

Hắn hoài nghi, tức giận, ánh mắt thâm sâu khó đoán, vô cùng đáng sợ.

"Người đâu? Truyền Lý Chiêu Nghi đến đây"

Không lâu sau Lý Nguyệt thân hình uyển chuyển bước vào.

"Lý Nguyệt khấu kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn phúc kim an"

"Bình thân!"

"Tạ hoàng thượng!"

"Trẫm hỏi nàng, đây có phải là ngọc nàng tặng cho Thục Phi của trẫm?"

Lý Nguyệt có chút sửng sốt trong câu nói của hắn. Câu "Thục Phi của trẫm" đã khiến nàng ta phần nào đó hiểu ra vị trí của nữ tử ấy trong lòng hắn. Lý Nguyệt nhìn lướt qua hai viên ngọc trên bàn liền khẳng định.

"Phải thưa hoàng thượng!"

"Vậy nàng có biết hai viên ngọc này có hàn tính đã gây ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của Thục Phi không?"

"Thần thiếp thật sự không biết! Ca ca của thần thiếp đã tặng cho thần thiếp cách đây không lâu nói là ngọc quý. Vì là vật quý nên thần thiếp đã đem tặng cho Thục Phi nương nương, nghĩ là chỉ có Thục Phi mới xứng với vật này. Sau đó thần thiếp có nghe tin Thục Phi lâm bệnh nhưng vạn lần lại không nghĩ do hai viên ngọc này gây ra"

Lý Nguyệt ánh mắt vô tội nhìn hắn, từng câu từng chữ đều muốn né tránh sự tình. Mạn Tô Dương đứng một bên quan sát, đã nhìn thấu nữ tử kia nhưng không dám làm kinh động đến hắn.

Hắn chau mày, nói đoạn lại đập bàn lớn giọng.

"Nếu hai viên ngọc này do chính nàng tặng thì không cần phải giải thích nhiều. Người đâu? Giam Lý Chiêu Nghi vào trong lãnh cung không có sự cho phép của trẫm không ai được ra vào, cho đến khi sự việc được làm rõ"

Lý Nguyệt nghe xong mặt mày tái đi, đã biết bản thân ngu ngốc, đã đụng đến người không nên đụng. Hóa ra từ đầu đến cuối là do tự bản thân nàng ta kiêu ngạo xem thường đối phương, tự cho bản thân là tài giỏi. Vốn nghĩ sự việc sẽ không liên quan đến mình nhưng nào ngờ không tránh khỏi được tai họa.

Người từ ngoài đi vào lôi Lý Nguyệt đi. Nàng ta khóc lóc thảm thiết, dãy dụa cầu xin, hai hàng nước mắt rơi ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp. Mạn Tô Dương đứng nhìn nữ tử xinh đẹp kia bị lôi đi. Bản thân thấy nàng ta khá đáng thương muốn rộng lòng nói giúp cho vài câu nhưng lại làm hại đến muội muội của y nên y cũng mặc kệ cho qua.

. . .

Nàng cùng Lưu Kinh cưỡi mây đến Hàn Âm Sơn. Đứng trước cửa động, cửa động to, bên trong sâu hút mà tối đen, có chút mùi nguy hiểm. Nàng quay qua chỗ Lưu Kinh thì thấy y đang xem xét tấm bản đồ trên tay.

"Đây là hang động của xà tinh sao?"

"Phải! Theo như sự chỉ dẫn của sư phụ thì có lẽ là nơi này"

"Huynh chắc chứ?"

Không phải tự nhiên nàng lại hỏi như vậy, đại sư huynh của nàng là người không thông thạo về vấn đề tìm đường. Sư phụ lại không biết điều này mà vẫn giao nhiệm vụ cho huynh ấy. Nàng ánh mắt dò xét, Lưu Kinh do dự một chút, nhìn qua nhìn lại tấm bản đồ trên tay.

"Huynh chưa chắc nữa!"

Sau một hồi Lưu Kinh mới trả lời, mà câu trả lời ấy khiến nàng có chút hoang mang.

"Để muội xem!"

Nàng đưa tay lấy tấm bản đồ từ tay Lưu Kinh rồi xem xét.

"Đúng là nơi này rồi. Chúng ta vào thôi"

Nói đoạn nàng thu tấm bản đồ vào rồi tiến vào hang động. Hang càng đi càng tối, càng sâu vào bên trong thì càng lạnh. Trên các bờ tường đều là những bức phù điêu, khắc những dòng chữ tượng hình rất khó đọc. Nàng đưa tay sờ qua, chúng như thú hút ánh nhìn của nàng.

"Nhanh lên nào!" Lưu Kinh đi phía trước nhắc nhở nàng mới quay người đi tiếp.

Mặt đất càng đi vô sâu càng trở nên ẩm ướt, mềm nhũn như đầm lầy. Lưu Kinh quay người nắm lấy tay nàng cẩn thận đi tiếp

"Cẩn thận! Đất rất mềm"

Đi thêm một đoạn thì phía trước phát ra ánh sáng màu lục, tà khí cùng hàn khí tỏa ra khiến người khác vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi.

Sau ánh sáng ấy là một con mãng xà to, nữa thân trên là người nữa thân dưới là rắn. Lưu Kinh chắn lên trước mặt nàng, nhìn chăm chăm con mãng xà kia.

"Hóa ra là vẫn chưa thành người"

Vừa dứt lời Lưu Kinh biến ra một thanh kiếm rồi lao về phía mãng xà. Nàng chưa kịp nhắc nhở thì Lưu Kinh đã giao chiến với mãng xà kia. Nàng thở dài một hơi rồi rút kiếm ra lao về phía đó.

Nàng chém một đường kiếm cắt đứt cổ họng của mãng xà, huyết đẫm một màu lục ướt đẫm người nó. Đau đớn khiến nó la thất thanh, một đạo âm thanh nghe đinh tai, nhứt đầu.

"Giải quyết nhanh gọn đi!"

Lưu Kinh nghe thấy liền chém thêm một đường kiếm xuyên thẳng vào tim mãng xà. Cơ thể nó đột nhiên phát sáng rồi nổ tung, túi độc của nó văng chúng người nàng khiến nàng xanh thẫm một màu. Lưu Kinh nhìn nàng mà không nhịn được cười nhưng lại cố gắng kìm nén.

"Tuyệt mĩ!"

Lưu Kinh vỗ tay bôm bốp, giọng điệu nữa đùa nữa thật khiến nàng không thể không bóp chết.

Nàng trừng mắt nhìn Lưu Kinh "Đại sư huynh!". Lưu Kinh giật mình thu lại nụ cười của mình, chỉnh đốn lại trang phục và biểu cảm.

Vừa ra khỏi hang động đầu nàng như bị ai đó đánh mạnh, ngực nhói lên từng hồi, cảnh sắt xung quanh cũng trở nên mơ hồ rồi tối xầm lại. Nàng cảm giác như chân đang mềm nhũn ra, bản thân như đang ngã xuống. Lưu Kinh đưa tay đỡ lấy eo nàng.

"Tiểu Hạ! Muội làm sao vậy?"

Sau vài giây kinh ngạc Lưu Kinh nhanh chóng đưa nàng quay lại núi Hóa Bạch.