Ái tình chốn thâm cung

#19

Sư phụ nàng ngồi bên cạnh giường, nắm lấy mu bàn tay của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Lưu Kinh đứng bên cạnh, không giấu được sự lo lắng

"Sư phụ! Tiểu Hạ sẽ không sao chứ?"

Dung Âm thượng thần thở dài, quay qua chỗ Lưu Kinh, sắt mặt nghiêm trọng

"Tiểu Hạ đã trúng phải độc của xà tinh nên tình hình hiện tại có vẻ không ổn"

"Có cách nào chữa trị không sư phụ?"

Sư phụ nàng lưỡng lự vài giây rồi mới trả lời.

"Cách thì sư phụ không có nhưng có người có thể chữa trị. Vô Nhược hắn tinh thông dược pháp chắc sẽ có cách giúp Tiểu Hạ"

"Vô Nhược thuợng thần?"

...

Trong cung ngoài cung đều lan truyền tin tức Thục phi mắc bệnh mà qua đời. Hoàng thượng vì đau lòng mà lâm bệnh suốt quãng thời gian dài, cơ thể dần suy nhược. Các quan viên nhân cơ hội mà chia bè kết phái, làm loạn một phen hậu cung.

Không lâu sau đó hoàng thượng được thần y ở biên ải chữa trị. Tuy nhiên tinh thần vẫn không có chút khởi sắc. Có người nói hoàng thượng giờ đây dường như giống như một cái xác không hồn. Trong dân gian cũng lan truyền một khúc ca ngẫu hứng.

Thục phi mang linh hồn của hoàng đế rời khỏi nhân gian

Hoàng đế đau lòng nhớ giai nhân

Đáng khen hoàng đế nhất dạ chung tình

Ca ngợi vị phi tử thục đức đa tài

Lòng người ganh tị, noi gương sáng

Hoàng đế Lữ Hoành thọ 45 tuổi, tại vị 22 năm. Là vị hoàng đế người người trong dân gian ca tụng, là vị vua yêu nước, xem dân như con.

...

Dung Âm thượng thần chậm rãi bước vào cổng lớn, hai hàng xung quanh đều là thảo dược, màu sắc đặc biệt phong phú. Một mãnh vườn phủ đầy màu xanh dần hiện ra trước mắt, không kém phần thanh tịnh.

Dung Âm thượng thần gõ một hồi cửa, giọng nói phát ra từ bên trong khiến người khác lay động.

"Vào đi!"

Dung Âm thượng thần không do dự mà đẩy cửa bước vào. Bên trong bày trí thể hiện rõ chủ nhân tuyệt đối không phải người dễ gần, càng không phải kiểu tầm thường.

Hắn từ trong bước ra, bạch y nho nhã, từng cử chỉ cứng rắn, dứt khoát. Mái tóc hắn búi nữa đầu, lại buông xõa mượt mà, ngũ quan không chút thay đổi. Chỉ khác biệt duy nhất một điểm, ánh mắt hắn không vương chút cảm xúc, nụ cười của hắn cũng chưa từng tồn tại trên gương mặt.

"Vô Nhược khấu kiến cô cô"

Dung Âm thượng thần không giấu được sự vội vã và lo lắng trong ánh mắt lẫn lời nói của mình.

"Miễn lễ! Ta có chuyện muốn nhờ ngươi"

Hắn nhìn rõ vị cô cô này lo lắng, tiến đến chỗ ghế.

"Mời ngồi! Cô cô cứ từ từ nói!"

"Đồ đệ của ta đi hàn yêu nhưng không may trúng độc của xà tinh ngàn năm. Ta muốn nhờ ngươi ra tay cứu giúp. Tiểu Hạ là con gái của Lục An thượng thần, bằng hữu tốt của ta. Ta biết ngươi biết chút y dược nên đến nhờ ngươi giúp đỡ"

Hắn nhấc ấm trà được làm tinh xảo từ bạch ngọc thuần khiết, đem tách trà đến trước mặt Dung Âm thuợng thần.

"Nếu là chuyện cô cô muốn nhờ chắc chắn là chuyện quan trọng, cũng nói lên sự quan trọng của đồ đệ này trong lòng cô cô. Ta làm sao có thể không giúp đỡ?"

Dung Âm thượng thần nhận lấy tách trà, uống một ngụm. Vị trà ấm nóng lan tỏa đên lục phủ ngũ tạng lại thanh mát dễ chịu.

"Người này chắc ngươi cũng biết. Chính là Lục Hạ, người cùng ngươi lịch kiếp"

Nghe đến đấy hắn đột nhiên khựng lại vài giây, vẻ mặt lạnh lùng ấy vẫn không chút thay đổi.

"Vậy sao? Quả nhiên có chút quen biết"

...

Vài canh giờ sau nàng được đưa đến chỗ của hắn. Dung Âm thượng thần sau đó liền rời đi, để lại nàng cho hắn.

Hắn tiến đến bên cạnh giường, nắm lấy tay cô bắt mạch. Hàng lông mày thanh tú chau lại liền giãn ra như chưa có sự thay đổi.

"Tìm thêm bệnh vào người. Ngươi muốn chết sao?"

Giọng nói ấy dường như là quan tâm nhưng lại lạnh lùng, khiến người nghe không rõ tâm tư của hắn.

Hắn rời khỏi phòng, nữa ngày sau lại quay lại trên tay còn mang theo chén thuốc bốc khói nghi ngút. Hắn từng muỗng đút thuốc cho nàng, cho đến khi chén thuốc không còn. Sau đó hắn lại vận nội công trị cho nàng.

Không rõ là vì sao cũng không rõ nguyên nhân nhưng hắn ngày ngày chăm sóc nàng cẩn thận. Nói nếu do cô cô hắn nhờ thì cũng không phải. Nếu nói hắn vì nàng thì cũng không giống.

Trước đến giờ hắn luôn bí ẩn, tâm tư khó đoán, hành động khó lường. Cả tứ hải bát hoang vẫn chưa ai diện kiến được khả năng tu vi của hắn, cũng không rõ hắn đã luyện đến mức nào. Có thể nhìn thấy rõ dung mạo của hắn cũng chẳng có mấy người. Biết được chỗ ở của hắn cũng không có nhiều.

...

Trong hang động trên Uyển Linh Sơn có giam giữ một con thần thú. Trước đây thần thú ấy tên Hựu Linh, sớm đã tu luyện thành người, là vật cởi của Thiên Đế. Nghe nói Hựu Tinh tu luyện ma đạo dẫn đến tẩu quả nhập ma nên bị Thiên Đế giam giữ ở Uyển Linh Sơn.

Một người áo đen xuất hiện trước hang động, đánh chết hai tên lính canh trước cửa động. Hắn dùng thuật mở kết giới rồi bí mật vào bên trong.

Hắn chính là Vu Điềm, thái tử Vu tộc.

Vào đến bên trong, Hựu Linh nửa người nữa thú, y phục nâu xám, được trói chặt trên cột đá to, xung quanh là kết giới.

Vu Điềm nhếch mép cười nhìn Hựu Linh.

"Hức! Xem tên thất bại bị nhốt kìa"

Hựu Linh trừng mắt nhìn Vu Điềm, giọng ra lệnh.

"Ngươi còn dám cười ta? Còn không mau cứu ta ra"

Vu Điềm giọng đầy chế giễu: "Ngươi nghĩ ta sẽ cứu ngươi?"

"Nếu không ngươi đến đây làm gì?"

Vu Điềm nghĩ ngợi vài giây rồi lại nở nụ cười đầy bí ẩn.

"Ta sẽ cứu ngươi nhưng với một điều kiện"

"Điều kiện gì?"

"Làm người của ta"

Hựu Linh có chút ngạc nhiên: "Làm người của ngươi?"

"Đúng! Ta sẽ giúp ngươi trở nên mạnh hơn, sẽ không ai bắt được ngươi nữa"

Có lẽ điều kiện khá hời. Vì Hựu Linh đã không còn là người của Thiên tộc thì đi đâu cũng như nhau.

"Được, ta đồng ý!"

Điều kiện đã được trao đổi Vu Điềm liền vận công mở kết giới. Sau một lúc, trán Vu Điềm bắt đầu rịn mồ hôi, kết giới mới mở được một chút. Hựu Linh nhân lúc này biến ra ngoài. Vu Điềm nhếch môi cười rồi cũng biến mất theo.