Ái tình chốn thâm cung

#3

Chuyện Thục Phi qua đời vì bị hạ độc làm náo loạn cả hoàng cung. Hoàng thượng buồn bã cùng tức giận, lập tức cho người điều tra. Hoàng thượng còn hạ lệnh nếu tìm ra hung thủ sẽ chém đầu, không phân biệc cấp bậc. Thông tin cùng lệnh vua lan truyền ra, làm cho người người đều đem ra bàn tán, kẻ chủ mưu thì nơm nớp lo sợ.

Nàng đi hết ngày này qua đêm nọ, cũng không biết bản thân nên đi đâu. Đến khi dừng lại thì trước mắt đã là thảo nguyên xanh mơn mỡn cùng với hàng nghìn bông hoa và đàn bướm. Khung cảnh thơ mộng, cùng không khí của tự do khiến nàng quyết định ở lại nơi này.

Thời gian trôi qua, tất cả mọi chuyện đều được sáng tỏ, hiểu lầm giữa nàng và hắn cũng đã được giải bày, trả lại sự trong sạch cho nàng. Chỉ tiếc rằng, nàng đã không còn ở bên cạnh hắn. Ngày hắn biết được sự thật, tựa như tiếng sét đánh ngang qua hắn. Hắn tức giận đem những người có liên quan chém đầu thị chúng, các phi tần vì thế lực phía sau nên không thể chém đầu. Hắn đày tất cả xuống làm thường dân, đày đến biên ải lao dịch đến cuối đời. Vì chuyện này mà hắn làm phật lòng không biết bao nhiêu quan lại trong cung. Nhưng hắn không màn quan tâm đến.

Hắn sãi bước đi dạo trong Ngự Hoa Viên, ngắm nhìn những bụi hoa trước mắt. Hắn ngắm nhìn nước hồ tĩnh lặng, bỗng nhiên mặt hồ hiện lên gương mặt nàng, làm tim hắn lay động, đau đớn cùng với hối hận. Suốt những năm qua, chưa một giây phút nào hắn quên nàng.

Năm đó, vì nàng nói thích hoa nên ta đã sai người trồng hoa khắp hoàng cung, để nàng đi đến đâu cũng đều thấy hoa. Ta vì nàng mà làm mọi điều nàng thích, chỉ cần nàng muốn ta đều có thể cho nàng. Thế nhưng ta lại không nhận ra bản thân ta đã yêu nàng, yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm

Chỉ giây phút ngốc nghếch, hồ đồ mà ta đã trách lầm nàng, phạt nàng nặng đến thế. Có phải ta đã sai không? Ta hối hận rồi, ta đã biết sai rồi nhưng cũng đã quá muộn rồi.

Rời khỏi Ngự Hoa Viên hắn lại đến tẩm cung của nàng. Hắn không thay thế bất kì ai vào vị trí của nàng. Bởi vì, sẽ không một ai có thể so sánh vị trí của nàng trong lòng hắn. Thanh Liễu bưng trà đến cho hắn.

" Hoàng thượng! Mời người dùng trà. Đây là loại trà mà nương nương thích nhất cũng thường hay uống nhất "

Hắn nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.

" Quả nhiên là trà ngon! Trà của nàng ấy không ai có thể sánh bằng "

Hắn lại nhớ đến những tách trà mà nàng pha cho hắn mỗi khi hắn đến cung của nàng.

" Bẫm hoàng thượng! Từ khi đến Biệt Tàn Viện nương nương đã làm ra rất nhiều lá trà khô cho hoàng thượng. Nhưng mãi không có cơ hội để dâng lên cho người "

" Vậy sao? "

Hắn khẽ cười mà lòng nhói đau. Hắn tự hỏi phải đi đến đâu mới có thể tìm được người tuyệt mỹ và hoàn hảo như nàng. Hắn tự biết bản thân đã đánh mất một thứ vô giá mà cho dù cả đời người cũng sẽ không bao giờ tìm thấy.

" Đã bao lâu rồi? "

Thanh Liễu hiểu được hắn muốn nói gì.

" Thưa Hoàng Thuợng! Đã gần năm năm rồi ạ "

Thật ra, hắn rất hay đến đây, mỗi khi đến đều ngồi rất lâu. Hắn đem hình ảnh nàng đặt vào đó, tự xem nàng ở trước mắt. Không lâu sau, hắn cũng rời khỏi cung của nàng. Vài ngày sau đó, hắn lên ngựa cùng với những vị quan đi vi hành, thị soát đời sống của dân.

Hắn đi tới thành này đến trấn nọ, đâu đâu cũng là hình bóng của nàng. Bóng dáng thanh mãnh, dịu dàng, thướt tha, bàn tay nàng mềm mại khẽ đung đưa trước gió. Nàng mĩm cười, nụ cười như hoa nở, nàng cứ đứng đó cười với hắn nhưng mãi mãi hắn không thể chạm vào.

....

Nàng chuẩn bị ngựa cùng túi nhỏ túi lớn trên lưng ngựa. Hôm nay, nàng phải vào trong thành mua ít vật dụng cùng với thức ăn dữ trữ. Một nữ tữ tầm ngũ tuần chậm rãi đi đến, mĩm cười với nàng.

" Hạ Nguyệt à! Cháu vào thành nhớ cẩn thận, dạo này cướp bóc rất nhiều "

Nàng đưa thanh kiếm trên tay ra trước mặt, nở nụ cười.

" Bá mẫu cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cẩn thận. Cháu phải đi đây, không thì đến khi về trời lại tối mất "

Nàng dứt lời liền leo lên lưng ngựa rồi phi đi mất. Bóng dáng nàng khuất dần phía sau hàng cây.

Khi nàng đến đây mới phát hiện bá phụ của nàng cũng ở đây nên về sống chung một nhà. Con trai họ thì làm quan võ trong triều nhưng chỉ là chức quan nhỏ. Bá phụ của nàng có một nông trại trồng trọt và chăn nuôi. Còn nàng thì làm quạt, vẽ quạt, mỗi khi vào thành mua vật dụng lại đem ra bán.

Thoáng chốc ngựa của nàng đã đến cổng thành. Nàng nhanh chóng mua những thứ cần mua sau đó lại đi giao quạt cho tiệm. Ông chủ tiệm rất vui và rất hài lòng, vì quạt của nàng cái nào cũng đẹp đẽ và tinh sảo, bán rất chạy hàng. Hai bên ngựa của nàng đã đầy ắp những vật cần thiết. Nàng dắt ngựa đi dạo trong thành, vì còn sớm nên nàng muốn vui chơi một chút. Nàng dắt ngựa đi đến một quán trà bên đường.

Hắn đi qua cổng thành liền xuống ngựa đi dạo. Tâm tình lúc nào cũng nghĩ đến nàng, khiến tâm trạng không vui. Hắn đi qua đi lại, ngắm nhìn vạn vật, bất giác lại nhìn thấy nàng. Là mộng hay thật? Hay đắn đo suy nghĩ, vừa đi vừa ngắm nhìn bóng dáng kia. Cớ sao lần này nàng lại không mĩm cười nhìn hắn? Điều này khiến hắn thắc mắc không thôi. Đến khi nhìn lại hắn đã đi khuất chỗ kia từ bao giờ. Hắn chợt nhận ra điểm khác biệt liền muốn quay lại kiểm chứng nhưng đến khi quay, hình bóng kia đã biến mất. Hắn khẽ cười, có chút thất vọng, chỉ là ảo mộng mà đã khiến hắn khẩn trương, nhất thời quên mất nàng đã không còn.

" Công tử! Đã tìm được quán trọ rồi ạ. Mời người đến đó nghỉ ngơi "

" Được rồi! "

Nàng đi dạo rồi dừng lại một quán trọ để dùng bữa. Không lâu sau, nàng nhìn thấy hắn đi vào, hình dáng mà nàng đã muốn quên đi. Bất chợt nhìn thấy khiến tim nàng nhói đau. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt hắn đã tìu tụy đi rất nhiều. Thanh Liễu cũng đi bên cạnh hắn, nàng nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc kia, không kìm được những giọt nước mắt.

Nàng dùng bữa xong, liền lén tìm cơ hội để gặp Thanh Liễu. Nhân lúc không ai để ý nàng kéo Thanh Liễu vào một góc khuất phía sau quán trọ. Thanh Liễu bất ngờ nhưng khi nhìn thấy nàng liền mừng rỡ đến rơi nước mắt.

" Nương nương! Nô tỳ rất nhớ người "

Thanh Liễu ôm chầm lấy nàng, khóc nấc lên. Nàng khẽ cười vỗ nhẹ lưng nàng ta an ủi.

" Được rồi! Đừng khóc nữa. Hai ngươi vẫn tốt chứ? "

Thanh Liễu khóc nấc kể lại cho nàng nghe mọi chuyện.

" Nương nương! Chúng nô tỳ đều rất tốt. Nương nương người biết không? Từ khi tin người qua đời, hoàng thuợng liền cho nô tỳ và Tiểu Vệ Tử quay lại Dung Ninh Cung. Hoàng thượng cũng đã thay người giải oan, trả lại trong sạch cho người. Hoàng thuợng ngày nào cũng đến Dung Ninh Cung của người để nhớ người, dùng trà mà người đã chuẩn bị "

Thanh Liễu nắm lấy tay nàng, giọng cầu xin.

" Nương nương! Người quay về có được không? Hoàng thượng rất nhớ người, trong mơ còn gọi tên người "

Nàng nghe đến đây, trong lòng liền có chút lay động. Đột nhiên bên ngoài có người đi đến nàng nhanh chóng rời khỏi đó. Thanh Liễu thoáng chốc nhìn lại đã không thấy nàng đâu.

" Thanh Liễu! Mau chuẩn bị trà cho công tử "

" Vâng! Nô tỳ đến ngay "

Thanh Liễu khẽ lau nước mắt, liếc nhìn xung quanh rồi cũng rời khỏi.

Trước khi rời khỏi thành nàng phát hiện một vài điểm rất nghi ngờ liền thúc ngựa quay về, còn nàng thì ở lại thành.

Thanh Liễu rót trà rồi mang lên phòng cho hắn. Hắn ngồi bên bàn, tay vân vê chiếc trâm cài tóc mà nàng tự tay làm cho hắn. Nhìn thấy Thanh Liễu đến giờ này mới đến, hắn có chút quở trách.

" Ngươi làm gì mà đến bây giờ mới dâng trà? "

" Bẫm! Nô tỳ lo dọn dẹp hành lí nên quên mất trà của công tử. Mong công tử thứ tội! "

Hắn ngửi thấy mùi trà thơm liền tức giận qua đi.

" Lui xuống đi! "

Hắn đặt cây trâm cài tóc xuống rồi chậm rãi thưởng trà nhớ người xưa.

Ánh trăng tròn vành vạch, rực rỡ cả một mãng trời đêm. Gió nhàn nhạt, hiu hiu thổi, làm lay động bao nhiêu tâm hồn thơ văn. Những tên hắc y nhân lao nhanh trên những mái nhà, không mang theo bất cứ động tĩnh nào. Hắc y nhân dừng lại trên mái của quán trọ, bên dưới vui vẻ đàn hát, nhộn nhịp. Hắn ngồi thưởng thức cái vui của nhân gian, tay nhấp chén rượu trên tay, có vẻ hắn đã ngà ngà say.

Lúc này không khí xung quanh có chút cổ quái. Các vị tướng quân nhận thức được điều đó, tay nắm sẵn thanh kiếm. Ngay sau đó, những hắc y nhân lao vào tấn công hắn, các vị tướng quân xông lên bảo vệ hắn. Những người dân thì hoảng hốt chạy toán loạn. Trong đám dân thường có hơn một nữa là cải trang, bọn chúng rút kiếm tấn công hắn.

Người của bọn hắc y nhân đông như kiến, chúng lũ lượt kéo đến bao vây lấy người của hắn. Bất thình lình một thanh kiếm lao nhanh về phía hắn, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng thì tên kia đã bị chém một nhát nằm dưới đất.

Hắn nhìn lại thì phát hiện một nữ tử vận bạch y che chắn trước mặt hắn. Nữ tử thân thủ bất phàm, từng đường kiếm dứt khoát và đầy mạnh mẽ. Nữ tử lấy trong người ra thứ bột vàng vung ra phía trước. Một đám khói vàng mù mịt tứ tung, nhân cơ hội nữ tử nắm lấy hắn rồi biến mất.