Ái tình chốn thâm cung

#4

Dưới gốc cây cổ thụ to lớn trong bìa rừng, nữ tử thả hắn xuống bên gốc cây rồi rời khỏi. Hắn nhanh chóng nắm lấy vạt áo của nữ tử kia kéo lại. Nữ tử mất thăng bằng lao ngay vào người hắn. Mùi hương, dáng vẻ, đôi mắt và cả cử chỉ dịu dàng kia làm hắn có cảm giác quen thuộc. Bất giác hắn thốt lên:

" Mạn Nguyệt Hạ! "

Nàng nghe hắn gọi tên nàng trong lòng liền lay động. Nàng nhìn hắn, bao năm rồi mà hắn vẫn còn nhớ đến nàng. Hắn đưa tay định tháo chiếc khăn che mặt của nàng ra, liền bị nàng chặn lại. Nàng vùng vẫy rời khỏi vòng tay của hắn nhưng bị hắn ghì chặt hơn vào lòng.

" Là nàng đúng không? "

Cảm giác này càng lúc càng khiến hắn chắc chắn hơn điều đó. Là nàng, chỉ có nàng mới có ánh mắt khiến hắn xao xuyến đến như vậy. Mùi hương của nàng là mùi hương do chính hắn tạo ra để tặng nàng. Hắn vui mừng, nụ cười đầu tiên trong suốt những năm tháng qua.

Nàng ngơ người trước nụ cười của hắn, nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Nàng tự hỏi, đã bao lâu rồi nàng chưa nhìn thấy nụ cười này. Nàng để mặc hắn tháo khăn che, khuôn mặt của nàng hiện ra trước mắt hắn.

Hắn ngạc nhiên, vui mừng khi nhìn thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng. Hắn ôm chặt nàng hơn, thõa mãn bao nhiêu nỗi nhớ nhung nhiều năm của hắn.

Còn nàng, trong phút chốc nàng đã mềm lòng, nàng muốn ở bên hắn, nàng muốn quay lại bên cạnh hắn. Nàng đã sai, tưởng rằng rời xa hắn thì sẽ buông bỏ được. Nhưng những năm qua thứ nàng nhận thấy chỉ có nổi nhung nhớ da diết. Nàng tự hỏi có nên quay về? Liệu rằng suy nghĩ kia có phải là đúng đắn? Liệu rằng quay về rồi thì nàng có được hạnh phúc bên hắn mãi mãi? Nhưng nếu không, nàng chỉ có thể nhớ hắn mà sống đến trọn đời. Vì với nàng, không một ai có thể so sánh với hắn, không một ai có thể thay thế vị trí của hắn trong lòng nàng.

Nàng đẩy hắn ra xa, đeo lại khăn che mặt, giọng cố gắng bình tĩnh.

" Công tử! Ngươi nhận nhầm người rồi. Ta là Lý Hạ Nguyệt không phải là Mạn Nguyệt Hạ gì đó của ngươi "

Hắn không nói gì mà chỉ khẽ cười nhìn nàng, lâu sau mới lên tiếng:

" Nàng biết tội nói dối vua là chu di tam tộc không? "

Ánh mắt hắn dò xét nhìn nàng, chậm rãi tiến gần đến chỗ nàng rồi tiếp tục.

" Cả thiên hạ này chỉ có duy nhất một Mạn Nguyệt Hạ, là Thục Phi của trẫm. Nàng căn bản không thể nói dối trẫm, càng không thể đánh lừa được trẫm. Trẫm cả buổi suy nghĩ mới phát giác ra được liền cho người điều tra. Bá phụ của nàng là Mạn Tô Diêu, là huynh trưởng của cha nàng, đại tướng quân, Mạn Tô Dực. Bá phụ của nàng từng là quan Ngự Sử trong triều, sau khi cha ta băng hà thì từ quan "

Nàng ngạc nhiên, không ngờ hắn lại nhận ra nàng nhanh đến như vậy. Nàng đã chuẩn bị rất kỹ càng, không ai có thể phát hiện được nữ tử kia là giả mạo.

" Nhưng... "

Lời nàng chưa kịp nói ra đã bị hắn dùng môi chặn lại. Hắn khẽ cười.

" Ái Phi! Nếu nàng còn muốn tiếp tục nói dối trẫm thì cái mạng nhỏ này của nàng trẫm không giữ được đâu "

Dứt lời hắn nắm lấy tay nàng kéo đi. Nàng vừa vui, vừa ngạc nhiên, đủ mọi loại cảm xúc trong nàng lúc này. Đột nhiên "soạt" một tiếng, hắn và nàng rơi xuống một cái hố xâu. Nàng té nằm lên người hắn, đến khi tỉnh lại thì giật mình ngồi dậy. Hắn khẽ cười nhìn nàng không nói gì, đứng dậy xem xét xung quanh.

" Có vẻ như là bẫy của thợ săn "

Nàng ngồi nhìn, quan sát xung quanh. Có lẽ đúng như hắn nói, đây là bẫy của thợ săn. Hắn đi đến ngồi bên cạnh nàng. Nàng cảm thấy có gì đó khác thường, đưa tay sờ lên vách đá xung quanh.

" Không ổn! Ở đây có hàn khí cùng luồng khí độc tự nhiên. Nếu ở lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa những vách đá này rất trơn, khó có thể leo lên được "

Hắn đắn đo suy nghĩ, một lúc rồi nói:

" Vậy... Để trẫm đưa nàng lên trước rồi nàng gọi người đến cứu trẫm "

Nói rồi hắn ngồi xuống, đưa tay vỗ vai mình, ý muốn nàng đứng lên vai hắn. Nàng ngạc nhiên, đứng đờ người ra. Nàng không ngờ, hắn đường đường là đương kim thánh thượng, là vua của cả thiên hạ mà bây giờ hắn lại nguyện để nàng dẫm lên vai hắn. Hắn chờ mãi nhưng không thấy nàng động tĩnh, liền hối thúc.

" Nàng còn chờ gì nữa? Nàng muốn trẫm chết ở đây sao? "

" Người... Người đứng dậy đi. Để thần thiếp tự làm "

" Làm sao nàng... "

Lời hắn chưa dứt nàng đã dùng khinh công đạp vào những vách đá rồi lên trên. Hắn không ngờ nàng ấy lại có mặt này, thế mà trước giờ hắn chưa nhìn thấy qua.

Không lâu sau, nàng mang một nhánh cây lớn rồi thả xuống hố cho hắn. Nàng ở trên miệng hố lớn tiếng vọng xuống.

" Công tử! Người mau trèo lên đây đi "

Hắn bám vào nhánh cây kia rồi trèo lên. Đến nơi hắn cười đầy ma mị nhìn nàng. Nàng né tránh ánh mắt của hắn, quay lưng rời khỏi đó nhưng lại bị hắn nắm lấy tay rồi dắt đi.

" Công tử! Người làm gì thế? "

" Nàng muốn trẫm hạ chỉ mới chịu đi đúng không? "

Hắn ánh mắt quật cường, kiên định làm nàng có chút sợ hãi, đành ngậm ngùi đi theo. Đến bìa rừng, một đoàn ngựa của những vị quan đi tìm hắn. Lát sau nàng lại ngồi cùng xe ngựa với hắn quay lại quán trọ. Nàng đeo khăn che mặt nên quan lại không ai nhận ra nàng. Hắn lấy cớ nghĩ ngơi đem nàng về phòng, ánh mắt lại đầy ý tà.

Cửa phòng vừa đóng hắn liền nhanh chóng ôm lấy nàng. Nàng phản kháng, đẩy hắn ra.

" Công tử! Ta nghĩ là ngươi đã hiểu lầm gì đó. Ta thật sự không phải... "

Hắn ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, đánh gãy lời nàng. Nàng ra sức phản kháng mặc dù bản thân tự biết là vô tác dụng.

" Ái phi! Ngoan ngoãn nào! "

Nói rồi, hắn bế bỗng nàng lên rồi ném lên giường. Nàng toan đứng lên bỏ chạy nhưng lại bị hắn chặn ngang, đè xuống rồi phủ lên.

" Công tử! Ngươi... ngươi là đang bức ta "

Hắn mặc lời nàng nói, đưa tay tháo y phục của nàng ném xuống đất. Nàng dãy dụa, phản kháng nhưng càng làm càng hắn lại càng thích nàng, càng mạnh mẽ hơn. Nàng chỉ đành phó thác cho số mệnh, mặc hắn càng rỡ trên người nàng.

Nàng hai mắt lim dim nằm trong lòng hắn, chăm chăm nhìn gương mặt anh tuấn kia. Nàng tự nhủ hắn thật đẹp, chính vẻ đẹp này làm nàng nhung nhớ. Hắn hai mắt nhắm nghiền nhưng tay vẫn còn đang mân mê mái tóc của nàng. Giọng hắn trầm ấm phát ra từ đỉnh đầu.

" Nàng còn nói nàng không phải ái phi của trẫm. Nốt ruồi son trên mông của nàng đã khai hết cho trẫm biết và cả vết bớt hình chim phụng ở lưng nàng. Nàng vẫn còn muốn dối trẫm sao? "

Hắn véo nhẹ vào má nàng, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng. Nàng định nói điều gì đó nhưng lại bị hắn hôn lấy môi, chặn tất cả lời nói đinh thốt ra.

" Trẫm biết nàng vẫn còn đang oán hận trẫm vì trẫm đã không tin tưởng nàng. Chỉ cần nàng có thể tha thứ chuyện gì trẫm cũng có thể toại nguyện nàng "

" Thần thiếp... chỉ muốn được ở cạnh bệ hạ, để chăm sóc cho bệ hạ và bảo vệ người khỏi những kẻ xấu "

Quả thật, thứ nàng muốn từ trước đến giờ chỉ có hắn. Nàng không cần cung cấm nguy nga hay vàng ngọc châu báu, cũng không cần danh gia vọng tộc. Thứ nàng cần chỉ có hắn, là Lữ Dương Hoàng hắn.

Ánh mắt nàng ngập tràn sắc xuân, còn cả những nỗi niềm trong quá khứ. Nằm gọn trong lòng hắn nàng khẽ rơi nước mắt. Hắn đưa tay lau đi nước mắt cho nàng thầm hỏi nàng sự tình nhưng nàng lại không nói, chỉ nằm trong lòng hắn.

Hắn đưa nàng về lại thôn nhỏ nằm cách thành hơn mười dặm. Hắn cùng nàng thăm hỏi bá phụ của nàng. Mạn lão gia vừa nhìn thấy hắn liền kinh hại, chân tay như rụng rời, trên dưới Mạn gia đều quỳ rạp dưới đất. Những vị quan thì không ngừng bàn tán về nàng suốt chặng đường đi.

Kết thúc, nàng từ biệt bá phụ cùng bá mẫu, theo hắn quay lại hoàng cung. Trước cổng Mạn gia, hai nữ tử bịn rịn nhau không ngừng, lệ hai dòng lưu luyến.