Ái tình chốn thâm cung

#7

Hai ngày sau đó nhanh chóng qua đi, đã đến buổi săn bắn. Thanh Liễu chuẩn bị y phục cho nàng, là một bộ y phục đơn giản, dễ vận động hơn nữa cũng không kém phần xinh đẹp, lộng lẫy.

Bãi săn vô cùng rộng, phía xa còn có cả một cánh rừng rộng. Tất cả đều được chuẩn bị vị trí, nàng ngồi trên lưng ngựa bên cạnh hắn, trên vai còn có cung tên. Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy tình ý, sau đó lại hạ lệnh

" Các khanh nghe đây! Ai bắt được nhiều thú nhất trẫm sẽ thưởng. Vì vậy các khanh hãy thật nhiệt tình vào "

" Vâng thưa hoàng thượng! " tất cả đều đồng thanh đáp.

Cùng tham gia là những quan võ cấp lớn trong triều và vài phi tần, hoàng hậu thì chỉ ngồi một chỗ quan sát. Đại tướng quân hiện tại không ai khác chính là đại ca của nàng, Mạn Tô Dương. Mạn ca ánh mắt khó tả nhìn nàng, theo nàng thấy trong ánh mắt đó có vui mừng, có lo lắng lại không hiểu nhìn nàng.

Tiếng trống vang lên, đoàn ngựa phi như bay vào rừng. Mạn Tô Dương luôn đi bên cạnh nàng, ánh mắt như đoàn viên. Nàng dừng ngựa, Mạn Tô Dương cũng dừng lại, nàng hai mắt rưng rưng lệ.

" Mạn ca! Huynh vẫn khỏe chứ? "

Mạn Tô Dương thầm cười, ánh mắt huynh ấy vẫn ấm áp như lúc trước, như cái thuở nàng cùng huynh ấy nô đùa.

" Thần vẫn khỏe, nương nương cứ việc yên tâm "

" Gặp được huynh thật tốt. Muội rất nhớ huynh "

Mạn Tô Dương không trả lời, một hồi sau mới lên tiếng:

" Tại sao người lại quay về? Đã nói là phải đi thật xa rồi kia mà "

" Muội cũng không rõ, cũng hy vọng sẽ không hối hận "

Mạn Tô Dương trầm ngâm một lúc rồi ánh mắt đầy vui vẻ nhìn nàng.

" Người cứ yên tâm, thần sẽ dốc toàn lực bảo vệ thật tốt cho nương nương người "

Nàng cũng mĩm cười theo, nảy ra ý định.

" Làm một trận nhé! Cũng đã lâu rồi huynh muội chúng ta chưa thử sức rồi "

" Vâng! "

Dứt lời cả hai nở nụ cười rồi phi như lao về phía trước. Hai canh giờ trôi qua nàng cùng Mạn Tô Dương hai bên ngựa đều đầy thú vật, trên thân còn cả mũi tên. Tất cả đều phải trầm trồ khen ngợi, còn hắn thì vô cùng hài lòng nhìn nàng. Tất cả đều dành những lời có cánh cho huynh muội nàng.

Hắn cho người đếm số lượng thú săn được thì cả hai đều bằng nhau. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:

" Vì số lượng của hai người ngang nhau nên trẫm quyết định ban thưởng cho hai người "

Nàng khẽ cười, ánh mắt vui vẻ nhìn Mạn Tô Dương. Buổi đi săn cứ như vậy mà kết thúc, nàng đem số thú săn được làm một bàn tiệc thịnh soạn.

Nàng ngồi trước bàn thức ăn, ánh mắt ngóng trông nhìn ra phía cửa. Chốc chốc đã ba canh giờ trôi qua mà hắn vẫn chưa đến. Còn nàng thì nằm gục trên bàn, đã thiếp đi từ lúc nào. Không biết từ khi nào mà hắn đã đến chỗ nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Hắn đưa tay vén mái tóc của nàng, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt tuyệt mĩ trước mắt. Thanh Liễu nhẹ nhàng đi đến bên cạnh.

" Bẫm hoàng thượng! Tất cả đều là do nương nương đích thân chuẩn bị cho người "

Hắn nghe xong khẽ cười nhìn nàng, hóa ra nàng lại vì hắn mà cả buổi chiều chuẩn bị thức ăn. Hắn cầm đôi đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng, khóe môi liền nhếch lên. Ngon, thật sự rất ngon, thức ăn nàng nấu với hắn chính là ngon nhất.

Ăn xong hắn lại bế nàng đặt lên giường rồi cẩn thận nằm cạnh bên nàng. Hắn ôm nàng vào lòng, nàng không chỉ lấp đầy dạ dày của hắn mà còn lấp đầy trái tim hắn với thứ gọi là hạnh phúc.

" Ái phi! Ngủ ngon "

. . .

Hắn ngồi trên cùng, ánh mắt tức giận ném quyển tấu chương đến trước mặt các quan văn võ.

" Trẫm nhận được tấu chương của một vị quan huyện nói về nạn đói ở phía tây đang hoành hành, rất nhiều người dân phải chịu cảnh đói nghèo. Hơn nữa người dân còn phải chịu sự tô thuế một cách bất công. Không những vậy còn có nhiều tham quan lộng hành. Điều quan trọng như vậy, sao trẫm không hề hay biết? "

Cả triều đình đều im lặng, cúi thấp đầu, không ai dám lên động tĩnh. Hắn vô cùng tức giận, ánh mắt đỏ rực nhưng rồi hắn lại kìm nén cảm xúc.

" Các khanh rất muốn trẫm làm một hôn quân sao? Trẫm quyết định rồi, từ tuần sau trẫm sẽ cải trang vi hành về phía tây. Những vị quan lần trước vi hành cùng trẫm sẽ tiếp tục tham gia chuyến đi này. Trẫm hy vọng các khanh có thể cùng trẫm xây dựng nên đất nước, cũng sẽ không đi vào vết xe đổ của những tiên đế "

Nói rồi hắn đứng dậy rời khỏi đó, vị công công đi bên cạnh lớn giọng hô to.

" Bãi triều! "

Các vị quan lần lượt nhìn nhau, cảm xúc rất đa dạng rồi từng người từng người cũng lần lượt ra về.

. . .

Hắn ngồi trong Thượng Thư Phòng, đọc hết tấu chương này đến tấu chương nọ, vẻ mặt như rất tức giận. Đối diện hắn là vị quốc sư trẻ tuổi, bộ dạng thư sinh, anh tuấn lại rất cao ráo. Lý quốc sư vốn là bạn hữu của hắn từ nhỏ nên hắn rất tin tưởng người này. Hắn dùng lực đặt quyển tấu chương lên bàn.

" Lý Mẫn! Ngươi đứng đó bao lâu rồi? Ngươi không mệt nhưng trẫm nhìn thấy ngươi hoài cũng mệt cả đầu rồi đây "

Lý Mẫn hơi cúi đầu, thản nhiên trả lời:

" Xin hoàng thượng thứ tội. Thần khẫn xin người cho thần tham gia chuyến vi hành lần này "

" Để làm gì? Ngươi đi theo trẫm, vậy ai sẽ thay trẫm quản chuyện trong cung? Cả cái triều đình này người trẫm tin tưởng nhất chỉ có ngươi. Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi thì sau khi vi hành trẫm sẽ cho ngươi nghĩ phép dài hạn "

Lý Mẫn im lặng một lát rồi trả lời:

" Tạ hoàng thượng! "

Lý Mẫn dường như có chút miễn cưỡng, vẻ mặt không vui nhưng có lẽ cũng không buồn.

Cung nữ chậm rãi, cúi thấp đầu đến chỗ hắn.

" Hoàng thượng! Thục phi nương nương đến "

Dứt lời, phía sau cung nữ là hình bóng thanh mãnh chậm rãi bước vào. Trên tay nàng là chén canh đang còn bốc khói nghi ngút. Nàng khẽ cười, đặt chén canh lên bàn của hắn.

Hắn nhìn chén canh trên bàn rồi lại nhìn nàng, thắc mắc:

" Đây là gì đây? "

" Đây là canh sâm hầm mà thần thiếp nấu để hoàng thượng người tẩm bổ "

Hắn nhìn nàng, đáy lòng dấy lên cảm xúc đầy sắc xuân.

" Được rồi! Vất vả cho nàng rồi. Trẫm nhất định sẽ uống hết "

Lý Mẫn từ nãy đến giờ đều đứng bên cạnh, làm bức bình phong. Hắn tự cảm thấy bản thân không nhất thiết phải ở đây thêm nữa, đành lên tiếng cáo từ.

" Vậy không còn gì nữa thần xin phép cáo lui "

Hắn nhìn Lý Mẫn nhỏ giọng "ừ" rồi lại chăm chú ăn chén canh do chính tay nàng nấu cho hắn. Lý Mẫn không còn gì để nói, chỉ ngậm ngùi bước ra khỏi phòng.

Hắn đưa tay qua eo nàng, dùng lực kéo nàng ngồi vào lòng hắn. Giọng hắn trầm ấm phát ra từ chiếc cổ trắng ngần của nàng, thoáng chốc cổ nàng đã ửng đỏ một mãng. Nàng thẹn thùng, mặt đỏ bừng trong lòng hắn.

" Bệ ha! Không phải người đang duyệt tấu chương sao? "

" Phải"

Hắn thản nhiên trả lời:

" Nhưng vì sự xuất hiện của nàng nên những tấu chương kia đều biến mất rồi "

Nàng quay qua nhìn những tấu chương đang chất đống trên bàn, hắn lại đưa tay kéo mặt nàng đối diện hắn rồi lại ngậm lấy môi nàng. Ban đầu là nhẹ nhàng rồi dần nụ hôn của hắn trở nên mãnh liệt. Hắn sau một lúc quyến luyến môi nàng cũng chịu buông môi nàng ra. Hắn nhìn nàng, môi nhếch lên thành một đường cong.

" Nàng quay lại cung đợi trẫm. Trẫm làm xong đống này sẽ đến chỗ nàng "