Ái tình chốn thâm cung

#6

Nàng chậm rãi bước vào trong, bộ dáng thướt tha, mềm mại, uyển chuyển. Nàng cười gượng nhìn nử tử khí thế uy nghiêm trên chiếc ghế phía cuối gian phòng.

" Thần thiếp Mạn Nguyệt Hạ. Xin thỉnh an hoàng hậu nương nương "

Nử tữ kia ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng có vẻ như chán ghét. Nàng lướt qua xung quanh một lượt, nữ tử đều đã an tọa, vài nữ tử là bộ mặt lạ lẫm. Nhìn thấy nàng, mắt bọn họ sáng lên hiện rõ ý tò mò. Nữ tử kia nở nụ cười, giọng như thân thiện.

" Muội muội mau ngồi đi "

Nàng chọn cho mình chiếc ghế trống gần chỗ hoàng hậu rồi an tọa. Một nữ tử phía đối diện nàng đứng dậy hành lễ.

" Thần thiếp là Diệp Lan Tú, xin tham kiến Mạn thục phi tỉ tỉ "

Hoàng hậu cười khẽ nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhã.

" Diệp Lan Tú là con gái của quan thượng thư Diệp Toàn. Nay là Diệp hiền phi

Nàng nghe nói liền chuyển ánh mắt vào nữ nhân kia, bộ dáng thanh mãnh, vận một bộ y phục loại thượng hạng.

" Nghe danh Diệp thượng thư đại nhân đã lâu, không ngờ rằng con gái của ngài ấy lại thật khiến người khác mê mẫn "

Diệp Lan Tú cúi đầu, khẽ thưa:

" Muội muội thân không dám nhận mình tốt đẹp, vẫn là Mạn thục phi khuynh quốc khuynh thành. Danh tiếng của Mạn tỉ khiến cho muội đây cũng có phần ganh tị và cũng nên học hỏi nhiều từ tỉ "

" Muội thật khéo ăn nói "

Lại một nữ tử nữa kế bên Diệp Lan Tú đứng lên hành lễ với nàng.

" Thần thiếp là Hà Lữ Ánh, hiện là Nghi phi. Xin tham kiến thục phi nương nương "

Nàng nhìn lướt qua nữ tử trước mắt, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, trên khuôn mặt một lớp phấn trang điểm dày, những vẫn không thể tôn lên vẻ đẹp của nàng ấy.

" Hà Lữ Ánh là con gái của Ngự sử, Hà Quốc Sung "

Hoàng hậu liền tiếp lời giúp nàng giải đáp gia thế. Cứ vậy lần lượt nàng đều biết mặt những phi tần mới của hắn. Nàng chỉ nghe rồi ầm ừ vài câu rồi thôi.

Trên đường quay về cung, nàng chậm rãi đi trước, người hầu từ từ theo sau. Bất chợt từ đằng xa, bóng dáng thấp bé của một cậu bé lon ton chạy về phía nàng. Cậu nhóc không cẩn thận đã đụng phải nàng, nhóc con trừng mắt nhìn nàng, hai tay chống hông, bộ dạng kiêu ngạo.

" Ngươi là ai? Đã đụng phải ta mà còn không mau quỳ xuống xin lỗi "

Thanh Liễu tiến lên một bước, cúi đầu định giải thích nhưng bị nàng chặn lại. Nàng cúi thấp người, ánh mắt mê hồn nhìn câu nhóc.

" Ngươi chắc chắn muốn ta quỳ xuống xin lỗi ngươi? Là do ngươi đụng phải ta, bây giờ lại muốn ta xin lỗi ngươi "

Từ đằng xa một vài cung nữ chạy loạn lên, miệng luôn gọi: " Tam hoàng tử! Người ở đâu? "

Nàng vừa thấy liền khẽ cười nhìn cậu nhóc.

" Thì ra ngươi là tam hoàng tử, con

trai của Chu đức phi "

" Phải! Ta chính là tam hoàng tử, con trai của Chu đức phi. Nếu đã biết như vậy còn không mau quỳ xuống xin lỗi ta "

Nhóc con càng lúc càng hống hách, mặt ngẩng thẳng lên trời. Cung nữ từ xa đã nhìn thấy tiểu tử này liền chạy lại, nhìn thấy nàng họ đều quỳ rạp xuống đất.

" Tham kiến Thục phi nương nương. Thục phi nương nương vạn an "

" Đứng dậy đi! "

Tên tiểu tử hỗn hào kia mặt bắt đầu tái đi, điệu bộ ấp úng, đầu cúi thấp xuống. Nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn tam hoàng tử, khẽ cười lạnh một tiếng rồi quay qua nhìn cung nữ bên cạnh.

" Thường ngày tam hoàng tử đều như vậy đúng không? "

Một cung nữ cúi thấp người hồi đáp.

" Dạ!... Tam hoàng tử tính rất hiếu động nên không tránh khỏi mạo phạm nương nương. Chúng nô tỳ xin thay mặt tam hoàng tử xin lỗi người "

Nàng cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ

" Các người có tư cách để thay mặt tên tiểu tử này sao? Ta cũng không ngờ Chu đức phi thật khéo dạy dỗ con cái "

Tam hoàng tử im bặc từ nãy giờ, nàng hơi cúi người nhìn tên tiểu tử, cười nhếch mép.

" Ngươi thật giống mẫu phi của ngươi, đều không biết liêm sĩ, không xem ai ra gì? "

Nói rồi nàng bước qua rồi đi thẳng một đường, để lại tên tiểu tử với muôn vạn súc cảm trên gương mặt.

Về đến Dung Ninh Cung, Thanh Liễu nhanh tay rót trà cho nàng. Nàng vừa thưởng trà vừa ngắm nhìn vạn vật, cùng hồi tưởng lại những kí ức. Nhìn cảnh xuân trong khu vườn nhỏ nàng lại nhớ đến mùa xuân nơi thảo nguyên. Nơi muôn vạn loài hoa đua nhau nở rộ, thi nhau khoe sắc hương, cùng nhau chơi đùa với gió mùa. Cảnh sắc thật tuyệt mĩ biết bao. Còn ở hoàng cung này, cũng chẳng khác nào là một chiếc lồng vàng nguy nga. Đâu đâu cũng là âm mưu, đến thức ăn hàng ngày hay chỉ đơn giản là một giọt nước, tất cả đều có âm mưu và ý định bên trong nó. Nàng không hối hận khi quay lại đây nhưng chỉ mong hắn mãi mãi đừng khiến nàng phải hối hận.

" Hoàng thượng giá đáo! "

Âm thanh của một vị công công phát ra từ bên ngoài, nàng cũng đặt chén trà xuống rồi đi ra xem. Hắn vận long bào, sắc mặt vui vẻ hân hoan, vừa nhìn thấy nàng hắn trở nên vui vẻ hơn.

" Thần thiếp tham kiến hoàng... "

Nàng chưa kịp hành lễ xong đã bị hắn ôm lấy rồi hôn lấy môi nàng. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, khẽ nhắc nhỡ.

" Bệ hạ! Ở đây còn có người "

Hắn khẽ cười nhìn nàng rồi bế bổng nàng lên rồi tiến về phòng của nàng.

" Bệ hạ! Người... người... không phải người định...? "

Nàng đỏ mặt, nắm chặt lấy áo của hắn, giọng ấp úng. Hắn đặt nàng nằm lên giường rồi trực tiếp phủ lên người nàng.

" Trẫm rất nhớ nàng! "

Dứt lời hắn ngậm lấy môi nàng dây dưa rồi chuyển đến cổ của nàng.

" Bệ hạ! Không phải lúc sáng người vẫn còn ở đây sao? "

Những người hầu đều lui xuống, còn đóng cửa phòng cẩn thận cho nàng. Hắn nhanh chóng tháo y phục của nàng ra rồi hôn lấy từng tất da thớ thịt trên người nàng, không sót chỗ nào. Hắn đưa ánh mắt đầy si mê nhìn nàng, giọng khàn khàn.

" Ái Phi! Trẫm sẽ sủng ái nàng thật tốt "

Dứt lời hắn bắt đầu lâm trận, đem nàng dưới thân hành hạ, mặc nàng kêu la, hắn vẫn tiếp tục.

Nàng nằm sụi lơ trong ngực hắn, hơi thở gấp gáp, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Hắn mắt nhắm hờ, đưa tay vuốt ve bộ ngực đầy kiêu hãnh của nàng.

"Hai ngày nữa sẽ tổ chức buổi săn bắn. Nàng muốn tham gia không? "

Hắn nói xong mở mắt nhìn nàng, ánh mắt thanh mãnh một đường, sâu thẳm, đôi mày như tranh vẽ. Nàng ngẩn đầu, khẽ cười nhìn hắn.

" Nếu bệ hạ cho phép, thần thiếp liền tham gia "

" Trẫm vì sao lại không cho phép? "

Lát sau hắn lại hồi cung giải quyết việc chính sự. Đến khuya khi xong việc thì đến chỗ nàng nghĩ ngơi, rồi lại tiếp tục sủng ái nàng.