Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào

Chương 42: 42 Bỗng Nhiên Cúp Điện

Tiết tự học buổi tối Phương Tiểu Nhu ghé vào trên bàn đọc sách, sau khi viết bài một hồi thì cô liền lười biếng, mà Lâm Phàm bên cạnh còn đang lén ăn đồ ăn vặt.

Đồ ăn vặt kia là của nữ sinh khác đưa cho Cố Dịch An, Phương Tiểu Nhu vốn là không muốn ăn, bất đắc dĩ Lâm Phàm là cái đồ tham ăn cảm thấy vứt bỏ quá lãng phí nên toàn bộ đều bị cô cầm ăn.

Còn muốn rủ cô ăn chung.

Phương Tiểu Nhu cảm thấy đọc sách thật nhàm chán, vốn dĩ thành tích của cô không phải rất tốt, nhưng nếu không đọc sách thì lại đội sổ.

Chợt cô nhớ trong hộc bàn có một quyển sách rất thú vị, cũng có thể tống cổ một chút nhàm chán trong tiết tự học buổi tối.

Lần lượt đem ra từng cái thư tình trong hộc bàn.

Phương Tiểu Nhu sửng sốt một chút, nghĩ không ra cô nhét thư tình cái bàn phía dưới khi nào, có khả năng là do có người trộm đặt vào hộc bàn của ai đó nhưng lại đặt nhầm.

Cô cầm thư tình trong tay rồi nhìn kỹ, còn rất tinh xảo, nhìn ra được người viết rất dụng tâm.

Phong thư màu hồng phấn, còn có tình cảm riêng tư, trong lòng Phương Tiểu Nhu có chút không vui, ghen tuông sôi trào.

Cô nhẹ nhàng mở thư tình ra, dù sao hiện tại nhàm chán nhìn một cái cũng không sao.

Sau khi mở ra bên trong giấy viết thư cũng là màu hồng phấn, nét chữ chỉnh tề, giấy viết thư cũng rất mới không có nếp gấp khó coi nào.

Cô tùy tiện ngắm nhìn một cái, chữ rất đẹp, quyên tú thanh nhã, thậm chí mặt trên còn vẽ một ít con vật dễ thương.

Cô nghĩ có thể là con thỏ lại có thể là mèo, là cái gì không quan trọng.

Phương Tiểu Nhu đều đoán được nội dung của bức thư, ngay từ đầu cô cũng đã xem qua thư tình gửi cho Cố Dịch An, đều là những câu văn sến súa.

Kết quả sau khi cô xem xong, quả nhiên thư tình này cũng không có gì khác biệt, chỉ là nhìn nét chữ này cô còn tưởng rằng là bức thư này của một nữ sinh ôn nhu nội liễm.

Không nghĩ tới nội dung của thư tình này lại chứa đựng tình cảm mãnh liệt đến vậy.

Cái gì mà lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã bị thân ảnh thanh tuấn của cậu mê hoặc, cái gì mà cậu tựa như đám mây ngày đó, nhìn thấy nhưng không với tới được, còn có mỗi ngày đều nhớ cậu nằm mơ đều thấy cậu.

Thật buồn nôn.

Biết mong muốn không thể thành mà còn viết thư tình.

Thư tình này viết còn không có một chút đặc sắc, so với những bức thư cô từng đọc thì không khác gì.

Cô cũng không hứng thú đi xem từng bức.

Phương Tiểu Nhu phát ngốc nhìn chằm chằm thư tình, bỗng nhiên Lâm Phàm duỗi tay từ cái bàn phía dưới.

Cô cúi đầu vừa thấy, trên tay còn có một khối chocolate.

Lâm Phàm cười với cô, “Cậu ăn một miếng, rất ngon đó.”

Phương Tiểu Nhu không biết nói gì, hiện tại cô không có tâm tình ăn uống.

Lâm Phàm thấy bức thư trên bàn cô liền hứng thú, thân mình dựa lên bàn, đầu liền dò xét lại đây, nhanh chóng nhét khối chocolate kia vào trong miệng, sau đó lại dùng cái tay kia cầm lấy thư tình.

Cực nhanh làm Phương Tiểu Nhu chưa kịp phản ứng lại.

Lâm Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi không hứng thú nữa, còn thập phần ghét bỏ bĩu môi, lại ném thư tình lên bàn Phương Tiểu Nhu.

“Bức thư này có cái gì hay, nhưng khối chocolate khá ngon, cậu thật sự không ăn?”

Phương Tiểu Nhu, “……”

Cô lắc đầu, “Cậu ăn đi.”

Vừa nói vừa gấp bức thư lại, sau đó một lần nữa nhét vào hộc bàn phía dưới, một hồi cô còn muốn mang nó về sau đó trộm xé nát.

Mới vừa suy nghĩ xong, bỗng nhiên cúp điện.

Tức khắc toàn bộ phòng học là một màu tối đen.

“A!”

“A a a!”

Vài nữ sinh kêu lên, ngay sau đó là từng đợt tiếng hoan hô, toàn bộ phòng học đều sôi trào.

Tiết tự học buổi tối bỗng nhiên cúp điện chính là điều mà rất nhiều bạn học chờ mong, cúp điện liền có thể chơi, nếu thời gian dài không có điện liền có thể về ký túc xá.

Phương Tiểu Nhu cũng bị hoảng sợ, bỗng nhiên trước mắt một mảnh đen nhánh, còn có rất nhiều người hoan hô.

Trong phòng học cãi cọ ồn ào.

Thầy giáo cũng đi rồi, nói là đi xem tình hình, làm cho bọn họ đừng ầm ĩ.

Không ầm ĩ mới là chuyện lạ.

Cúp điện thì mọi người đều giải phóng, các bạn học đều nhảy loạn trong phòng học, trên hành lang cũng đầy người.

Phương Tiểu Nhu cũng rất kinh hỉ, dù sao cô cũng không muốn đọc sách hay làm bài tập, cúp điện đương nhiên là chuyện tốt.

Lâm Phàm còn đang ăn gì đó, bỗng nhiên ngây người, mở to hai mắt.

“Cúp điện?”

Phương Tiểu Nhu ừ một tiếng, “Có thể một hồi sẽ có điện lại.”

Nhưng mà vài phút sau cũng không có điện.

Phương Tiểu Nhu ở trên chỗ ngồi không có đi, cô theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sang cao trung bộ bên kia.

Phát hiện bọn họ bên kia cũng là một mảnh đen nhánh.

Dường như toàn bộ trường học đều cúp điện.

“Cao trung bộ cũng cúp điện sao?”, Phương Tiểu Nhu vừa nhìn cao trung bộ bên kia vừa hỏi.

Lâm Phàm cũng nhìn thoáng qua bên kia, “Ừm, tối như vậy chắc chắn cũng cúp điện, chúng ta đến bên kia đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Lâm Phàm vừa nói xong liền kéo Phương Tiểu Nhu lên, hai người cùng đi sang phòng học bên cạnh, đứng ở bên cửa sổ phòng bên cạnh có thể thấy rõ cao trung bộ.

Đối diện chính là cao trung bộ, liếc mắt một cái liền có thể thấy toàn bộ cao trung bộ đều đen như mực, còn có thể thấy bóng người đang đong đưa.

Hình như bên đây đều là cãi cọ ồn ào, sơ trung bộ các cô đều có thể nghe được tiếng ồn bên kia.

Hẳn là cũng có rất nhiều người chạy ra ngoài.

Phương Tiểu Nhu nhìn chằm chằm lầu một, vị trí của một vài ban khác.

Không biết sao lại cảm giác có chút hưng phấn, trong lòng đang chờ mong điều gì đó.

Cô có thể thấy học sinh cao trung bộ đi ra, đứng ở bên ngoài, không biết có Cố Dịch An hay không.

Phương Tiểu Nhu bỗng nhiên đề nghị, “Chúng ta đi WC đi.”

“WC? Hiện tại tối lắm đó.”, Lâm Phàm có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó thấy cô nhìn chằm chằm cao trung bộ, nháy mắt liền hiểu ra.

Cô cho Phương Tiểu Nhu một cái nhìn xem thường, sau đó hai người tay trong tay đi xuống lầu.

Cũng không đi WC, trực tiếp chạy về phía cao trung bộ.

Phương Tiểu Nhu còn có hơi xấu hổ, cảm giác ý tứ của bản thân cũng quá rõ ràng, Lâm Phàm đều đã nhìn ra, bằng không sao lại trực tiếp chạy đến cao trung bộ.

Cô đi vào trước cửa lớp, Lâm Phàm còn kích động hơn cả Tiểu Nhu, trực tiếp kéo cô tới cửa sau.

“Anh ta ở bên trong sao? Tối như vậy nên nhìn không thấy gì cả.”, Lâm Phàm vừa nhìn trong phòng học vừa lầm bầm lầu bầu.

Phương Tiểu Nhu lắc đầu, “Tớ cũng không biết nữa, chắc anh ấy không ra ngoài đâu.”

Lấy tính cách của cậu hẳn là sẽ không đi ra ngoài chơi, nói không chừng đang nhắm mắt học bài.

Cậu chính là một học trò ngoan, đại học bá.

Giọng nói của hai nữ sinh nói chuyện ở cửa sau sớm đã truyền vào lỗ tai Cố Dịch An, nói đúng ra là có người nói chuyện với cô, khiến cho cậu chú ý.

Cậu quay đầu lại liền thấy cô đứng ở cửa sau, hình như đang tìm vị trí của cậu.

Quá tối cậu không nhìn thấy mặt cô, nhưng mơ hồ thấy bộ dáng cô.

Cậu còn nghe được giọng nói của cô.

Cố Dịch An lập tức đứng dậy, lúc này người ở bàn sau kéo lấy cậu một phen.

“Dịch An, cậu đi đâu?”

“Tớ đi ra ngoài có chút việc, cậu ôn tập trước đi.”, Cố Dịch An xin lỗi cười một chút, đôi mắt còn nhìn cửa sau.

Người ngồi bàn sau vẻ mặt mờ mịt, trong tay cầm ngọn nến.

Bọn họ đã sớm chuẩn bị nến, nếu trường học bỗng nhiên cúp điện thì có thể lấy ra dùng, đối với học sinh giỏi thì tuyệt đối không thể lãng phí thời gian.

Hắn liền dùng ánh nến mở sách ra, dặn dò Cố Dịch An, “Vậy cậu trở về sớm một chút, tớ ôn tập trước.”

Cố Dịch An gật đầu, “Tớ biết rồi.”

Lúc này cậu làm gì mà quản ai nói gì, chỉ là thuận miệng mà trả lời, lập tức đi qua chỗ của Phương Tiểu Nhu..