Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào

Chương 43: 43 Rung Động

Vì cúp điện nên trong phòng học là một mảnh đen nhánh, cũng thấy không rõ lắm, nơi nơi đều là âm thanh ồn ào.

Rất nhiều bạn học đều chạy ra ngoài.

Cố Dịch An đứng lên đi đến cửa sau, quả nhiên thấy Phương Tiểu Nhu đứng ở nơi đó.

Khi cậu tới cô liền thấy được, liền ngẩng đầu nhìn cậu.

Cố Dịch An cười với cô, ngữ khí ôn nhu "Sao em lại tới đây?"

Phương Tiểu Nhu bị cậu hỏi có chút thẹn thùng, ấp úng, "Không phải, vốn là cùng Lâm Phàm đi WC, vô tình đi qua……"

Nói thẳng chính là tới tìm cậu nhưng mà nói toẹt ra thì rất xấu hổ.

Cố Dịch An chỉ cười, cũng không vạch trần cô.

Cậu nhìn Lâm Phàm đứng bên cạnh Phương Tiểu Nhu, sau đó lại đem tầm mắt dời về trên người Phương Tiểu Nhu, dịu dàng hỏi cô "Vậy hiện tại các em định đi đâu?"

Phương Tiểu Nhu cười ngốc nhìn cậu, bị hỏi có chút nghẹn họng, cô cũng không biết đi đâu.

Cô căn bản không định đi đâu cả, chỉ muốn tới tìm cậu.

Đến nỗi muốn tìm cậu làm gì cô còn không biết, hoặc là thừa dịp trời tối không cần học nên tới tâm sự?

Hình như có hơi ngốc.

Vẫn là Lâm Phàm phản ứng nhanh, cười hì hì cứu nguy cho Phương Tiểu Nhu.

"Tụi em định một hồi đi quầy bán quà vặt mua đồ ăn, anh muốn đi cùng sao?"

Phương Tiểu Nhu lập tức ở trong lòng cảm kích Lâm Phàm cơ trí, một bên mắt trông mong nhìn Cố Dịch An, hy vọng cậu gật đầu.

Mặc kệ là đi làm gì, mua đồ ăn vặt hay mua nước, chỉ cần có thể ở một chỗ với cậu là tốt rồi.

Cố Dịch An vừa thấy liền biết tâm tư của cô, nhịn không được cười.

Nếu không phải lúc này trong phòng học còn có nhiều người ầm ĩ như vậy, cậu liền nhịn không được muốn sờ làn tóc mềm mại của cô, còn có gương mặt đỏ bừng của cô, bộ dạng ngây ngốc nhìn cậu của cô thật sự rất đáng yêu.

Làm người khác rất muốn cưng nựng một chút.

Cái này biểu tình nhỏ này y hệt ngày cô còn nhỏ.

Cố Dịch An gật đầu, "Trong trường học còn có quầy bán quà vặt sao?"

"Có chứ, trường học không phải có nhà ăn có siêu thị sao, bất quá em cùng Lâm Phàm không định chạy xa như vậy.

Tụi em chuẩn bị đi qua cái quầy bán quà vặt bên khu dạy học bên kia, đó là quầy mới mở ở bên ngoài trường học, nhưng cửa sổ đối diện với trường học, tụi em qua gõ cửa sổ một chút sẽ có người tới sau đó đem đồ vật tụi em muốn mua từ bên trong đưa qua.", Phương Tiểu Nhu vui vẻ giải thích cho cậu.

"Em biết nhiều quá nhỉ, em từng đi qua?"

Cố Dịch An vừa nói chuyện với Phương Tiểu Nhu vừa ra khỏi phòng học, Lâm Phàm đi theo phía sau bọn họ, tức khắc cảm giác bản thân giống cái bóng đèn.

Cô rất ngượng ngùng chen vào nói làm quấy rầy bọn họ.

Lúc Cố Dịch An dẫn Phương Tiểu Nhu đi ra khiến các bạn học nhìn cậu một cách kỳ quái, giống như không nghĩ tới đại học bá Cố Dịch An cư nhiên chịu ra khỏi phòng học, bởi vì buổi tối cúp điện đen như mực cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy.

Rất mau liền đến cái quầy bán quà vặt mà Phương Tiểu Nhu nói, cô gõ cửa sổ gõ hai cái, quả nhiên có người lại đây.

Phương Tiểu Nhu quay đầu lại nhìn cậu, ánh đèn ở quầy bán quà vặt mông lung ở trên mặt cô, lúc cô cười rộ lên làm cho gương mặt trở nên động lòng người, trong ánh mắt giống như có ngôi sao.

Cố Dịch An nhìn cô, liền cảm giác bản thân đang rung động.

Không tự chủ được cậu liền cười.

Phương Tiểu Nhu mua một đống thứ, đều ném cho Cố Dịch An cầm.

Lâm Phàm ở bên cạnh nhìn cảm thấy bản thân thật sự là có chút vướng bận, bọn họ không ngại nhưng mà cô ngại, vừa lúc cô lại nhìn đến bên cạnh có người đi qua liền chạy nhanh đi tìm người khác chơi.

Trước khi đi còn làm mặt quỷ với Phương Tiểu Nhu một phen.

Lúc này cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn Cố Dịch An, có chút thẹn thùng cười cười.

Nếu cậu có thể nghe nhịp đập trái tim của cô, cậu nhất định là có thể biết hiện tại cô có bao nhiêu vui vẻ có bao nhiêu khẩn trương,đi chung với cậu thì trong mắt cô, ánh trăng cũng trở nên thật dịu dàng, tầng tầng ánh sáng xuyên qua bóng cây giống như chảy vào trong lòng cô.

Mà toàn bô ngôi sao trên bầu trời đêm đều rơi vào trong mắt cậu.

Cố Dịch An đi phía trước một bước, ôm một đống đồ ăn vặt, nhìn có chút buồn cười.

Lúc này cậu sớm đã đem ôn tập quên tới chín tầng mây, nơi nào còn muốn đáp ứng người nào đó lập tức liền trở về làm bài.

Giờ này khắc này trong mắt cậu cũng chỉ có một mình cô.

"Muốn ăn cái nào?"

Cậu cười hỏi cô.

Phương Tiểu Nhu nghĩ nghĩ, từ trong tay cậu cầm một túi khoai lát.

Lúc tay cô đụng tới ngón tay cậu cảm giác tâm đều run một chút, có chút khẩn trương còn có chút kinh hỉ, cảm giác ngọt ngào.

Trong lòng cháy lên ngọn lửa nho nhỏ trong gió xuân, không thể dập tắt được.

Cô ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt cậu, cúi đầu đi đường.

Mới vừa đi hai bước, cậu bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô về bên cậu một chút.

Phương Tiểu Nhu nháy mắt liền đỏ mặt, ánh mắt lập loè nhìn cậu.

Cố Dịch An cười, giọng nói càng thêm ôn nhu nhẹ nhàng, "Thiếu chút nữa va vào người khác rồi."

Phương Tiểu Nhu cắn môi, à một tiếng, sau đó lại cúi đầu.

Lúc này đây cô nghiêm túc nhìn đường, chính là cô rất thích cảm giác được cậu nắm tay, cho dù là dùng thủ đoạn cũng được.

Được cậu nắm tay, cô liền cảm thấy rất ấm áp rất an toàn, rất vui vẻ.

Phương Tiểu Nhu cúi đầu không thấy Cố Dịch An đang nhìn cô, cậu không nói gì thêm, chỉ là ngắm cô rất lâu.

Cảm thấy tâm tình chưa bao giờ bình tĩnh như thế này, mềm mại không thể tưởng tượng.

Tiểu muội muội của cậu, cậy còn muốn bảo vệ cô thật tốt, ai cũng không được tiếp cận.

Phương Tiểu Nhu vốn dĩ muốn xé mở túi khoai, nhưng lại cảm thấy không lịch sự cho lắm, cô không thể vừa đi vừa nhai khoai lát, quá không ưu nhã.

Cố Dịch An thấy cô rối rắm nhịn không được khẽ cười một tiếng, "Bên kia có cái đình, đi vào ngồi một chút đi, vừa vặn em cũng có thể ăn khoai lát."

"Vâng ạ.", Phương Tiểu Nhu vui vẻ trả lời.

Hai người đi vào trong đình, vừa vặn bên trong không có người, liền ngồi xuống dưới.

Cố Dịch An ôm một đống đồ ăn vặt ngồi ở bên cạnh cô, Phương Tiểu Nhu liền ở nơi đó nhai khoai lát, nhai xong cô phát hiện cậu không ăn mà vẫn luôn nhìn cô.

Cô có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn cậu, "Anh không ăn sao?"

"Anh nhìn em ăn là được rồi.", Cố Dịch An cười sủng nịch.

Phương Tiểu Nhu lại cười không nổi.

Một mình cô ăn càng xấu hổ hơn, hơn nữa cậu còn luôn nhìn cô.

Cậu vừa nhìn cô, cô liền khẩn trương, đều không thể ăn cái gì.

Phương Tiểu Nhu có chút do dự lại ăn một lát khoai, phát hiện Cố Dịch An đang nhìn nàng, còn cười.

Cô liền cầm một lát khoai chìa ra, đưa tới trước mặt cậu, "Vị dưa chuột , anh ăn một miếng đi."

Phương Tiểu Nhu chính là làm theo bản năng, chờ cô kịp phản ứng lại thì mọi thứ đã không còn kịp nữa rồi.

Cô cảm thấy hành động này có chút thân mật, đặc biệt là ánh mắt chứa đầy lửa nóng của cậu làm lỗ tai cô cũng nóng lên, rốt cuộc vẫn không giống như hồi nhỏ.

Cô nhịn không được muốn rút tay về, coi như chưa có chuyện gì.

Khi cô còn khó xử chưa biết làm sao, Cố Dịch An thế nhưng nghe lời ăn.

Hơn nữa cậu còn cúi đầu, há mồm, trực tiếp ăn miếng khoai ở trên tay cô.

Mặt Phương Tiểu Nhu nháy mắt liền đỏ, không hiểu vì sao tim lại đập nhanh bất thường..