“Bác sĩ nói......”
Cố Mãn Mãn nghĩ Cố Tri Dân vẫn đang hỏi cô, nên muốn kể cho Cố Tri Dân nghe những lời bác sĩ đã nói.
Nhưng Thẩm Lệ lại trả lời trước.
“Gần đây không thể đi lại.” Thẩm Lệ nói.
Câu trả lời của cô rất lãnh đạm, giống như đang nói chuyện tầm phào với người dưng vậy.
Thẩm Lệ ngồi trong xe, Cố Tri Dân đứng ở ngoài, giữa hai người bọn họ còn có Cố Mãn Mãn, Cố Mãn Mãn cảm thấy bản thân đang làm kì đà.
Rõ ràng là cô đang đứng ở trước mặt Cố Tri Dân, nhưng lại không có cách nào chen vào cuộc nói chuyện.
“Đã không thể đi lại được rồi, vậy mà còn muốn đi làm, em đã nghèo đến mức này rồi sao?” Không biết tại sao biểu cảm của Cố Tri Dân lại đột nhiên thay đổi, giống như trước kia vô sỉ nói: “Nếu không em kêu một tiếng anh trai đi, muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng, anh kêu Kha Trật chuyển cho em.”
Anh ta đùa cợt nói.
Cố Mãn Mãn cảm thấy mơ hồ, không hiểu chuyện gì.
“Chuyển tiền thì không cần, ăn một bữa cùng nhau đi.” Thẩm Lệ bình thản nói.
Cố Tri Dân giật mình, ngơ ra trong giây lát.
Thẩm Lệ hỏi lại: “Không muốn?”
“Đi à, sao lại không muốn chứ, anh đã quen bạn gái mới rồi, còn chưa có cơ hội giới thiệu cho em quen.” Cố Tri Dân cười tươi, có vẻ rất vui vẻ phóng khoáng.
Bạn gái…mới.
Thẩm Lệ nghe vậy nghiền ngẫm vài giây, sau đó “A” một tiếng.
Tuy rằng Cố Tri Dân đã đoán trước thái độ của Thẩm Lệ từ lâu, nhưng lúc này, anh ta vẫn thấy đau lòng và bối rối.
Cô thật sự không chút bận lòng mà.
Chỉ có anh ta đau khổ thôi.
Có lẽ lúc trước cô nói muốn ở cùng anh ta, sau đó lại chia tay, chỉ là muốn anh ta thống khổ, chỉ là lời nói lúc tức giận, ai biết được, trong lòng cô có suy nghĩ kia hay không?
Cô hận anh ta.
Anh ta có thể cảm giác được.
Nói xong Cố Tri Dân quay sang ngoắc Qúy Vãn Thư bảo cô ta đi lại.
Qúy Vãn Thư thấy Cố Tri Dân ngoắc cô ta đi lại, liền không kiềm được cười lên, cô ta biết mà, cô ta làm đúng rồi.
Qúy Vãn Thư chậm rãi đi tới, dịu dàng hỏi Cố Tri Dân: “Sao vậy?”
“Buổi tối, đi ăn một bữa cùng mấy cô em gái của anh đi, cũng nên mời chúng một bữa chứ?” Cố Tri Dân vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Thẩm Lệ.
Dù Thẩm Lệ không hề nhìn anh ta.
Cố Mãn Mãn trợn tròn hai mắt.
Sao lại là” Mấy cô em gái ”?
Dù có là “Mấy cô em gái “, chẳng lẽ cô không phải em gái của Cố Tri Dân sao? Vì sao Cố Tri Dân chỉ nhìn Thẩm Lệ không nhìn cô?
Khóe môi Cố Tri Dân giật giật, quay đầu nhìn về phía khác.
Thế giới của người lớn thật là phức tạp mà, cô thật sự ngày càng thấy khó hiểu.
“Được thôi.” Qúy Vãn Thư vui sướng nói.
Cố Tri Dân nói “Mấy cô em gái”, câu nói này bao gồm cả Thẩm Lệ.
Anh ta đang giải thích với cô, hiện tại anh ta chỉ xem Thẩm Lệ là “Em gái” sao?
Mặc kệ trong lòng Cố Tri Dân nghĩ như thế nào, hiện tại Qúy Vãn Thư rất hài lòng với tình trạng này và cả thái độ của Cố Tri Dân nữa.
Tất cả đều diễn ra giống với điều cô ta tưởng tượng.
Thấy Thẩm Lệ vẫn bình thường, ánh mắt của Cố Tri Dân hơi buồn, nói: “Vậy đến Kim Hải đi.”
Thẩm Lệ lạnh nhạt: “Đi.”
Cố Tri Dân gật gật đầu, rồi lại gật mạnh thêm một cái nữa như đang cố kiềm chế cơn tức vậy.
Nhưng Qúy Vãn Thư vẫn đang đắm mình trong niềm vui, không hề phát hiện điểm bất thường này của Cố Tri Dân, còn vươn tay ra nắm tay của Cố Tri Dân: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Tri Dân xoay người, mặc kệ Qúy Vãn Thư mà đi nhanh về phía trước, anh ta đi rất nhanh, tay Qúy Vãn Thư nắm tay anh ta cũng bị vung ra.