Kim Hải.
Vẫn giống như trước đây, Kim Hải vẫn rất đông khách.
Kim Hải vẫn là Kim Hải.
Nhưng người đến người đi, đã không phải những người trước kia nữa rồi.
Lúc Thẩm Lệ đi vào, trong lòng cô có chút buồn man mác.
Cô nhận ra cả tiếp tân đón khách ở trước cửa cũng không phải người cô đã gặp qua.
Sao đột nhiên lại đa sầu đa cảm?
Có lẽ là bởi vì bị thương nên tâm trạng không tốt.
Thẩm Lệ cảm thấy, nhất định là như vậy.
Cố Tri Dân cũng đã từng là ông chủ của Kim Hải, dù bây giờ nơi này đã Mạc Đình Kiên lấy về, nhưng nhân viên ở đây vẫn biết Cố Tri Dân, anh ta vẫn có đặc quyền.
Cố Tri Dân đến, liền có phòng VIP dành cho anh ta.
Họ đi vào phòng VIP.
Cố Tri Dân và Qúy Vãn Thư cạnh nhau đối diện với Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ, vị trí rõ ràng.
Qúy Vãn Thư rất vừa lòng.
Lúc trước, cô ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn Thẩm Lệ và Cố Tri Dân ngồi cùng nhau, mà bây giờ cuối cùng thì người ở bên cạnh Cố Tri Dân là cô ta.
May mà, cô ta đã kiên trì nhiều năm như vậy.
Mà sự thật cũng đã chứng minh, kiên trì nhiều năm của cô ta là đáng giá.
Qúy Vãn Thư bày ra bộ dạng của nữ chủ nhân, đưa thực đơn tới trước mặt Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ: “Hai người xem thử muốn ăn món gì.”
Thẩm Lệ liếc nhìn Qúy Vãn Thư một cái, không xem thực đơn, mà lười biếng dựa lưng vào ghế, không nói chuyện, cũng không có tỏ vẻ gì.
Qúy Vãn Thư không giận, nhưng trường hợp bỗng chốc có chút ngượng ngùng.
Cô ta đứng dậy, dịu dàng nói với Cố Tri Dân: “Tri Dân, em đi toilet một lát.”
“Ừ.” Cố Tri Dân hờ hững trả lời.
Trước khi Qúy Vãn Thư đi, cô ta lo lắng nhìn Cố Tri Dân một cái, rồi lại nhìn Thẩm Lệ một cái.
Không phải cô ta đa nghi, mà là hai người ở cùng một chỗ, cô ta liền thấy không quá thoải mái, luôn lo lắng, còn vì Cố Tri Dân đối xử với Thẩm Lệ quá tốt.
Nhưng mà…
Chuyện này là chuyện không thể tránh được, cô ta biết, ở cạnh Cố Tri Dân là phải chuẩn bị tinh thần vì Cố Tri Dân sẽ qua lại với Thẩm Lệ, hơn nữa còn quan tâm Thẩm Lệ.
Dù họ không ở bên nhau, nhưng mối quan hệ thân thiết giữa họ vẫn được giữ lại.
Qúy Vãn Thư không muốn chấp nhận chuyện này.
Lúc trẻ, cô luôn muốn thay thế Thẩm Lệ, nhưng bây giờ cô nhìn rõ hiện thực rồi, không mơ mộng hão huyền nữa, Cố Tri Dân luôn quan tâm Thẩm Lệ.
Qúy Vãn Thư đi ra ngoài, Cố Mãn Mãn cảm thấy thoải mái hơn.
“Em xem thực đơn cho.” Cố Mãn Mãn cầm lấy thực đơn, nhìn Thẩm Lệ một cái: “Thẩm Lệ, chị muốn ăn cái gì? Em gọi cho chị?”
“Không cần, em cứ gọi đi.” Thẩm Lệ không để tâm.
Cố Mãn Mãn gọi đại hai món ăn, cô luôn cảm thấy không khí trong phòng không quá bình thường, cô ở đây cũng không thoải mái, nên liền đứng dậy: “Em nhớ ra em cần gọi một cuộc gọi, em ra ngoài một lát, hai người nói chuyện đi.”
Thật ra cô cũng muốn cho Cố Tri Dân và Thẩm Lệ một cơ hội ở riêng với nhau.
Cố Mãn Mãn cũng quen Qúy Vãn Thư, nhưng cô không quá thích Qúy Vãn Thư, cô càng hy vọng Cố Tri Dân có thể ở cùng Thẩm Lệ.
Nhưng hai người này…
Ôi.
Cố Mãn Mãn lắc đầu, thở dài đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Thẩm Lệ và Cố Tri Dân.
“Tháng sau phải làm việc rồi, chân em được không?” Vẫn là Cố Tri Dân lên tiếng trước.
Câu đầu tiên là quan tâm cô.
Bản thân anh ta cũng không chịu được mình.
Sao lại vô dụng như vậy?
Anh ta nói anh ta quen bạn gái, cô cũng không có thái độ gì.
Anh ta thấy, anh ta thật là mặt dày không biết nhục mà!